Lúc này, Tống Hàng vì cơ thể không thoải mái, đang nghỉ ngơi ở một phòng nghỉ khác.
Lục Trì nhìn anh vợ yếu đuối của vợ mình, thở dài một hơi, rồi cởi áo khoác đưa cho Tống Hàng: "Mặc vào đi, tối nay hơi lạnh."
Tống Hàng quấn chặt lấy, rồi vội vàng gật đầu.
Cậu vừa vuốt ve chiếc áo khoác, vừa nghĩ thầm càng nhìn Lục Trì càng giống một người em rể tốt.
Nói cái gì mà bản thân cậu cũng phải giúp em gái cưa đổ anh ta.
Tống Hàng nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ cần xuất hiện với anh một lần, thì sau này bọn đàn em của Mộ Dung Trọng sẽ không dám làm loạn cửa hàng của tôi nữa phải không?"
Lục Trì gật đầu: "Ít nhất trước khi chúng ra tay cũng sẽ cân nhắc xem có nên đắc tội tới họ Lục hay không."
Tống Hàng nắm chặt hai tay lại, đặt dưới cằm, vẻ mặt đầy phấn khởi nói: "Vậy Mộ Dung Trọng thì sao?"
Lục Trì xoa xoa mi tâm, nhìn chàng thanh niên xinh đẹp đang tò mò.
Còn phải hỏi sao?
Lục Trì kiên nhẫn giải thích: "Những người khác không giúp hắn ta trút giận và chịu trách nhiệm, hắn chỉ có thể tự ra tay. Về sau mỗi lần hắn đến quấy rối cậu, tôi sẽ cho hắn vào tù vài ngày, đồng thời mua chuộc công chúng công khai thông tin cá nhân của hắn trên mạng."
"Không chỉ riêng hắn, tôi còn muốn đem hành vi của hắn cùng doanh nghiệp nhà họ Mộ Dung liên kết với nhau, tôi muốn động đến giá cổ phiếu của họ."
Một khi danh tiếng tập đoàn bị ảnh hưởng, không cần Tống Hàng nói gì nữa.
Chủ tịch Mộ sẽ đánh chết “đứa con trai ngoan” Mộ Dung Trọng này.
Tống Hàng nghe xong, không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.
"Lục tổng, thật tuyệt."
Tống Hàng nghĩ tới đây, không nhịn được cười, ngẩng đầu nhếch miệng cười với Lục Trì.
Đôi mắt cong cong, như vầng trăng non ngoài cửa sổ.
Tim Lục Trì đập mạnh, khi cười cậu ta thật giống vợ của mình.
Lục Trì cúi nhìn đồng hồ, nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài tiếp khách."
Chắc hẳn những người bên ngoài rất tò mò về danh tính của Tống Hàng.
Tống Hàng vẫy tay, tiễn người đàn ông muốn ra ngoài đi xã giao.
Đột nhiên Tống Hàng rùng mình, cảm thấy bộ dạng của bản thân giống người vợ ở nhà, tiễn chồng đi làm quá.
Tống Hàng lại muốn nôn khan thêm lần nữa.
Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho em gái.
Trong email đính kèm ảnh chụp lén khuôn mặt Lục Trì, chú thích: "Em yêu quý, đây là chồng mà anh trai đã tìm cho em, em sống ở nước ngoài thật tốt, đợi anh anh theo đuổi được anh ta, đến lúc em về nước thì tùy ý sai khiến."
"Đẹp trai phải không! Con cháu sau này sẽ đều là nam tuấn nữ mỹ."
Sau khi gửi email xong, Tống Hàng ngẩng đầu xoa cổ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tống Hàng vừa xem điện thoại, vừa nhìn đường, đi mở cửa.
Lục tổng quay lại nhanh vậy sao?
Nhưng mở cửa ra, đứng bên ngoài là một thiếu niên tóc xoăn màu nâu mang theo nụ cười.
Da đầu Tống Hàng tê dại, tiêu chuẩn ôn nhu của nhóm F4 trường học Bạch Lạc đến rồi.
Điều đó có nghĩa là Mộ Dung Trọng cũng ở đây...
Quả nhiên, Mộ Dung Trọng dựa vào vách tường bên cạnh cửa, hai tay ôm ngực: "Tống Hàng?"
Họ nghe nhân viên nói Lục Trì ở phòng nghỉ này.
Đến xem người bạn gái đang mang thai của Lục Trì là ai.
Không ngờ trong phòng không phải Lục Trì, mà là Tống Hàng.
Lục Trì không có ở đây.
Mộ Dung Trọng chán ghét híp mắt nhìn: "Anh không đủ tư cách tham gia loại tiệc này, chắc chắn lại đang âm mưu làm trò gì đó mà lọt vào đây."
Mộ Dung Trọng tưởng Tống Hàng tự mò đến.
Tống Hàng giơ tay định đóng cửa lại, nhưng Mộ Dung Trọng nhanh tay lẹ mắt chặn cửa lại, xông vào.
Tống Hàng lùi về sau vài bước, cảnh cáo hắn: "Mộ Dung Trọng, anh đừng có mà làm loạn, Lục Trì ở đây."
Mộ Dung Trọng cười lạnh: "Lục Trì hôm nay dẫn theo cô bạn gái mang thai, sao vậy? Anh bán thân cho ông Lục chưa đủ, còn bán cho Lục Trì nữa à?"
Tống Hàng nghe lời hắn nói, lửa giận dâng lên, đỏ ửng một đường từ cổ lan lên gò má, nghiến răng nghiến lợi.
Tống Hàng mắng lại: "Tôi thấy anh mới bị bệnh, rõ ràng thích em gái tôi đến phát điên rồi, lại hết lần này tới lần khác lại muốn khi dễ làm tổn thương em ấy, thật là cảm động chính mình, làm người khác buồn nôn."
Tống Hàng liên tục chửi rủa: "Mỗi lần gặp mặt cứ hỏi tôi có bán thân không, anh nếu muốn, tôi bán cho anh nè!"
Thẳng nam Mộ Dung Trọng nhận lấy sự xúc phạm.
Bạch Lạc bên cạnh vội vàng kéo Mộ Dung Trọng lại, bảo hắn bình tĩnh.
Nhưng Mộ Dung Trọng giật mạnh tay ra.
"Mộ Dung Trọng, đừng gây sự." Bạch Lạc nhìn Tống Hàng, nói với cậu, "Anh Tống, anh mau đi đi, đừng ở đây."
Thấy thế Tống Hàng lập tức vòng sang bên cạnh, cậu nhìn Bạch Lạc một cái, nhân vật phụ này nhiệm vụ chính mỗi lần đều là ngăn kéo.
Dù sao anh ta cũng đã giúp mình nhiều lần.
Nếu không phải là bạn thân của Mộ Dung Trọng, Tống Hàng cũng khá muốn kết bạn với anh ta.
Chính lúc Tống Hàng đi ra cửa, Mộ Dung Trọng giật tay ra: "Tống Hàng, đưa điện thoại cho tôi, chắc chắn sẽ có liên lạc Tống Gia trong đó!"
Thằng nam chính này bỗng trở nên thông minh hơn.
Tống Hàng hai chân bỏ chạy.
Nhưng cậu không phải đối thủ của Mộ Dung Trọng, Tống Hàng chỉ có thể chạy vòng vòng.
Cậu không dám lao vào đám khách, ở đây có bảo vệ, nếu bản thân tự ý xông loạn, những bảo vệ kia sẽ là người đầu tiên áp giải mình.
Tống Hàng nghĩ cứ thế này không phải cách, sớm muộn gì cũng bị bắt.
Tống Hàng nhìn thấy cây nhãn bên đường, không biết sức mạnh từ đâu ra, hai chân nhanh chóng leo lên.
Tống Hàng ôm thân cây, trốn vào trong cây.
Đêm tối gió lớn, Tống Hàng thấy Mộ Dung Trọng không phát hiện mình, đi xa rồi.
Vấn đề tiếp theo là, leo lên dễ, xuống mới khó.
Tống Hàng sợ độ cao phát hiện cái cây này cao gần cả một tầng lầu.
Mặt cậu chợt tái mét, lấy hết can đảm thăm dò chỗ để chân xuống, nhưng không tìm được điểm thích hợp.
Cành cây theo động tác của cậu cũng bị rung chuyển, có vẻ như sắp gãy.
Tống Hàng sợ hãi ôm chặt thân cây.
Cậu muốn lấy điện thoại gọi Lục Trì, nhưng lại không thấy điện thoại đâu.
Tống Hàng cố hết sức nhớ lại, có lẽ là lúc chạy đã vô tình đánh rơi.
"Chết tiệt."
May mắn là Mộ Dung Trọng vẫn còn đuổi theo phía sau biệt thự, có nghĩa là hắn chưa nhặt được điện thoại của mình.
Tống Hàng cầu mong một là không ai nhặt được điện thoại, hai là mình đã tắt màn hình.
Như vậy người nhặt điện thoại cần mật khẩu mới có thể mở khóa được.
Tống Hàng bất lực, người xui xẻo uống nước cũng bị nghẹn.
Lúc này, người duy nhất cậu có thể dựa vào chỉ có Lục Trì.
Chắc chắn khi Lục tổng rời tiệc sẽ phát hiện thiếu mình.
Tống Hàng nghĩ, Lục Trì sẽ không vứt mình ở chỗ này đâu.
Bản thân cậu chính là anh vợ của anh ta mà.
Lục Trì vẫn muốn kết hôn với em gái mình, muốn mời cậu làm người chứng hôn.
Anh vợ chết rồi, ai sẽ chứng hôn cho tên ngốc yêu đương kia chứ?
Tống Hàng tự an ủi mình.
Lúc này, Lục Trì đang đi xã giao.
Khách mời đều rất tò mò về người bạn đồng hành của anh.
Lục Trì cũng biết Tống Hàng đanh bị nôn khôn, một số khách không rõ nguyên nhân, đã bắt đầu đồn đại anh đã có một người vợ mang thai.
Lục Trì giải thích một chút, nói với khách rằng đó chỉ là anh trai của người yêu mình.
Cơ thể không thoải mái.
Nói vài câu, anh để cho mọi người biết, Lục tổng của họ Lục đã kết hôn, đồng thời Tống Hàng là anh vợ của anh.
Những người vừa nãy còn bàn tán lung tung về Tống Hàng, lập tức không dám vượt quá giới hạn nữa.
Lục Trì rất hài lòng mọi người thức thời.
Mọi người chỉ có thể tò mò tìm hiểu về vợ anh.
Lục tổng bình thường vốn ít nói, lần đầu tiên đứng trước mặt người ngoài mà nói chuyện.
Lục Trì cầm ly rượu, lắc nhẹ, kể về quá khứ ngọt ngào của mình và vợ.
"Ừm, cô ấy rất dễ thương, mặc dù thường ngày hay nói nhiều, nhưng nhìn tâm tình, cô ấy sẽ không thích nói chuyện trước mặt người lạ hoặc không thích nói chuyện."
"Hồi nhỏ có chơi với nhau một thời gian, sau đó lại gặp nhau trong trò chơi. Cô ấy liên lạc với tôi trước, rất thích kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy."
Thực ra Lục Trì rất không thích chơi trò chơi điện tử.
Lần đó vào trò chơi chỉ vì dưới trướng công ty, anh mới đăng nhập vào xem.
Anh là người mới, không rành cách chơi trò chơi điện tử lắm, nhưng may là bỏ được tiền, mua được tài khoản có sức chiến đấu cũng không tệ lắm.
Hôm đó vừa đăng nhập liền có tổ đội, mơ hồ liền gia nhập luôn.
Đối với mấy tài khoản có sức chiến đấu cao mà nói, dễ dàng thả lỏng cũng hoàn thành nhiệm vụ, dù Lục Trì chơi kém nhưng với thiên phú hơn người thì anh vẫn hoàn thành tốt.
Kết quả khi chia vật phẩm, đội trưởng từ cuộc trò chuyện biết Lục Trì là người mới, liền tìm lý do mà đá anh.
Sau khí đá anh, đội trưởng vốn chột dạ, sợ bị các bạn gái trong đội mắng mình tiểu nhân, liền ở kênh thế giới phàn nàn kỹ năng của Lục Trì tệ hại chết được, bản thân mệt nhọc cũng không thể để hắn chia thành quả thắng lợi.
Loại người này cho dù phạm lỗi, nhưng chỉ cần mắng người, liền cảm thấy mình không sai.
Người chơi trong kênh thế giới không rõ tình huống, cũng bắt chước phàn nàn người mới từng gặp.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nói thẳng ra là chỉ trích trực tiếp hoặc gián tiếp Lục Trì.
Kết quả, Lục tổng xui xẻo đã bị vợ bắt được.
Tống Gia lúc đó liền phản bác đội trưởng trong kênh thế giới.
Sau đó tăng lên thành cãi vã.
Đối phương tức giận mắng rất khó nghe, nói cô cùng lắm chỉ là thấy người mới mua tài khoản chiến lực cao, nên muốn leo lên nhà giàu.
Đối phương mắn quá bậy.
Nhưng những người tự bảo vệ mình không lùi bước. Lục Trì lần đầu được một người chưa từng trò chuyện bảo vệ.
Sau đó đối phương thêm anh, nói răng không nhìn được đối phương bị đổi trắng thay đen.
Lục Trì vốn định thoát trò chơi nhưng không hiểu sao lại hỏi một câu: "Hắn chửi em, em không sợ hãi hay buồn sao?"
Vợ trả lời: "Em tức chết được!!! Nhưng anh không phản bác gì cả!!! Em thật sự nhìn không được!!! Sao anh lại ngốc như vậy!!!!!"
"Gần đây cả trò chơi lẫn cuộc sống của em đều khong tuận lợi, sau này anh đang nhập, em sẽ dẫn anh đi làm quen!"
Rồi sau đó, Lục Trì mới đồng ý lời hẹn của cô.
Cũng từ đó, hai người mới biết tin tức của đối phương.
Lục Trì nhấp một ngụm rượu, vợ không phòng bị, hai ba ngày lại nói cuộc sống ngoài trò chơi của mình.
Lục Trì không nhịn được cười khẽ.
Người đàn ông bình thường vốn ít cười, lúc này khi nói về người yêu của anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, khiến một số khách có ý tứ với anh đỏ mặt.
Lục Trì trong bữa tiệc ôn lại quá khứ, cho đến khi nhân viên phục vụ đến báo Tống Hàng bị Mộ Dung Trọng đuổi chạy.
Nhân viên cung kính đưa điện thoại bị rơi của Tống Hàng ra trước mặt anh.
"Đây là điện thoại của ngài Tống đã làm rơi."
Lục Trì nhận lấy điện thoại, thấy màn hình đã vỡ nứt.
Lục Trì nhíu mày, anh chợt nghĩ có thể Tống Hàng sẽ khóc lóc như lúc say rượu, dù sao thì cũng không có tiền mua điện thoại mới.
Lục Trì cầm điện thoại, nghĩ chắc điện thoại cũ có nhiều dữ liệu quan trọng, tự mình tìm người sửa trước đã.
Không được thì tặng cho cậu ta cái mới vậy.
Lục tổng sải bước đi tới hướng Tống Hàng đã chạy xa, gân xanh trên trán nổi lên, khóe miệng co giật, suốt hơn 20 năm sống theo quy củ, cũng chưa từng gặp loại chuyện nào ấu trĩ như thế này.
Nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ cho Mộ Dung Trọng một quyền.
Mộ Dung Trọng có thể bám theo Tống Hàng, mà không sợ gặp rắc rối.
Nói thẳng ra là bắt nạt kẻ yếu.
Thằng nhóc Mộ Dung Trọng này thấy Tống Hàng từ nhỏ ba mẹ ly dị rồi qua đời, không có bạn bè thân thích giúp đỡ, nhà lại nghèo, đã hình thành tính cách sợ hãi không dám gây sự.
Nói chung, sự tự ti ẩn trong xương tủy của Tống Hàng, khiến Mộ Dung Trọng ngày càng quá đáng.
Trong khi Mộ Dung đối đầu Lục Trì...
Lần trước Lục Trì gặp Mộ Dung Trọng phá phách ở tang lễ, liền chạy tới đá bay hắn, còn túm đầu đập mạnh vào tường.
Lục Trì nhíu mày, nói ra thì, một vài chi tiết nhỏ trong tính cách Tống Hàng rất giống người vợ trong trò chơi của anh.
Chính là rất dễ thân thiết với mọi người. Nhưng chỉ nói chuyện rôm rả với người quen.
Không lẽ đây chính là điểm chung của hai anh em?
Lục Trì đưa ly rượu cho nhân viên, nhờ cậu ta mang đi.
Anh phải đi giúp đỡ anh vợ của mình.
Chính lúc Tống Hàng tuyệt vọng, không xa vang lên tiếng bước chân, nhìn kỹ, Lục Trì đang đứng dưới gốc cây nhìn anh.
Vẻ mặt phức tạp kỳ lạ, nghiến răng nói: "Cậu có thể cho tôi biết, cậu đang làm gì không?"
Lục tổng hai mươi mấy năm sống trong khuôn phép, thực sự đã bị Tống Hàng trêu chọc không ra hình dáng.
Trước giờ anh không dám nghĩ có ngày phải giải quyết chuyện Tống Hàng leo cây không dám xuống.
Tống Hàng hớn hở nhìn Lục Trì trên cây, mặc dù lắp bắp, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích rõ nguyên nhân, nói: "Lục tổng, mau tìm người mang thang lên, cành cây sắp gãy rồi."
Tống Hàng dùng thủ đoạn trêu trọc đàn ông trong trò chơi, giọng điệu uyển chuyển cầu xin: "Lục tổng tốt, em rể tốt, mau cứu tôi, tôi sợ độ cao lắm."
Lục Trì hít sâu một hơi, thầm nghĩ sợ độ cao còn trèo lên cây!
Nhưng câu nói em rể tốt của Tống Hàng khiến Lục Trì rất vui.
Anh vừa rút điện thoại ra gọi, đuôi mắt liếc thấy Tống Hàng hụt chân, ngã xuống.
"Cẩn thận!"