4
Đầu bên kia ngừng lại một lúc một cách kỳ lạ, giống như không thể tin được những gì mình vừa nghe hỏi: “Em không biết tôi là ai?”
“Tôi cần phải biết anh là ai à?” Tôi nhàn nhã nằm lên ghế sô pha, tiện tay lấy một quả táo trong đĩa hoa quả.
Rất nhanh, người phía bên kia điện thoại đã bị người đại diện cướp lất điện thoại, vẫn là người đại diện trước kia, vẫn là ngữ khí coi thường người khác mà tôi quen thuộc: “Tần Mộc Mộc, bên này tôi có một chương trình tạp kỹ, một tuần 200 vạn, cô có làm không?”
“200 vạn, chị muốn bố thí cho ai đấy?” Tôi ngẩng đầu nhìn quanh biệt thự từ đèn treo, sô pha, dương cầm…… Thậm chí đến mấy món đồ trang trí nho nhỏ ở cửa ra vào, có cái nào mà giá không quá 200 vạn không?
Nhưng hiển nhiên đối phương cho rằng tôi vẫn là tôi của trước kia: “Tần Mộc Mộc, lúc trước cô không một xu dính túi bị đuổi khỏi nhà của Tấn Sở, nhất định cuộc sống rất khó khăn đúng không? Cô nhẫn tâm để thằng nhãi ranh của cô chịu khổ với cô à? 200 vạn người khác có thể không đặt vào mắt, nhưng với cô, cũng đủ cho cô mua một căn nhà nhỏ ở thành phố hạng ba đấy, cũng hỗ trợ thằng con cô đi học.”
Đầu bên kia vẫn còn đang nghiêm túc giải thích công dụng của 200 vạn.
Đúng lúc này, truyền đến tiếng “Lạch cạch lạch cạch”. Tôi quay đầu nhìn, thì thấy bạn nhỏ Bách Mục Trần dụi dụi đôi mắt bước xuống cầu thang.
Tôi sợ thằng bé bị ngã, nên cầm di động đi lên phía thằng bé rồi bế bé con xuống.
Bàn tay mềm mại của bạn nhỏ ôm lấy eo tôi: “Mẹ ơi, con tỉnh ngủ rồi.”
Âm thanh lải nhải bên trong điện thoại dừng lại, rồi lại nhanh chóng tiếp tục khuyên nhủ: “Tần Mộc Mộc, cô xem, cô vừa phải đi làm lại còn phải nuôi con, một thân một mình không vất vả à?”
Dường như bọn họ rất chắc chắn việc tôi còn độc thân.
Đặc biệt là khi bạn nhỏ Bách Mục Trần hỏi một câu: “Mẹ, không phải mẹ bảo bố sẽ về ạ? Sao con vẫn chưa từng thấy bố đâu?”
Bạn nhỏ Bách Mục Trần nói “Vẫn chưa từng” thực ra là một tuần, gần đây Bách Vân rất bận rộn, bận đến mức anh ấy tích góp thời gian lắm mới giành ra được ít thời gian cuối tuần, ngồi phi cơ 13 tiếng về chỉ để nhìn Bách Mục Trần một cái, rồi lại phải quay người bay đến Chicago.
Nhưng người trong điện thoại rõ ràng đã hiểu nhầm: “Tần Mộc Mộc, nhận được 200 vạn, cô làm mẹ đơn thân cũng dễ chịu hơn.”
Trẻ con thính giác rất nhạy, bạn nhỏ Bách Mục Trần hiển nhiên là nghe thấy, tò mò hỏi tôi: “Mẹ, mẹ đơn thân là gì ạ?”
Tôi lười phải quan tâm đến phản ứng của Tấn Sở.
Nhưng nhớ vừa nãy tôi mới mạnh miệng hỏi Bách Vân bản thân có quyền gì mà quản anh ấy, bây giờ lại bị kích thích bởi mấy lời âm dương quái khí đến từ quản lý của Tấn Sở, đột nhiên có chút xúc động nhảy lên ——
“Được, tôi đi.” Tôi đáp. “Nhưng chị muốn tẩy trắng cho Tấn Sở, thì đừng mong 200 vạn có thể tống cổ được tôi.”
Đầu bên kia điện thoại lại đổi thành Tấn Sở: “Mộc Mộc, sao em có thể dùng công phu sư tử ngoạm (muốn rất nhiều tiền) với anh?”
“Tấn Sở.” Tôi nhẹ giọng gọi tên hắn “Bởi vì là anh, nên tôi mới tăng giá đấy, nếu là người khác, có lẽ tôi đã làm từ thiện (miễn phí) rồi.”
Người đại diện rưng rưng nước mắt, nâng giá lên 300 vạn.
“300 vạn vẫn không đủ.” Tôi ra giá: “Ba người bọn tôi tham gia, anh phải gấp ba lần phí sân khấu cho bọn tôi.”
Người đại diện nổi giận vì tôi ra giá cao như vậy: “Cô cho rằng chương trình tạp kỹ ai muốn đến là đến à ——”
“Tôi đưa con trai tôi, bố của con trai tôi tham gia chương trình.”
Âm thanh đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt.
“Được, nhưng cô phải phối hợp với yêu cầu của chúng tôi.”
“Được.” Tôi cầm quả táo đưa cho bạn nhỏ “Chị cũng phải đồng ý trong chương trình không được đào hố cho tôi.”
Người đại diện đồng ý với tôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, sắp bật cười thành tiếng.
Ba năm trước người đại diện cũng đồng ý làm tốt, sau thì sao?
5
Chương trình tôi muốn tham gia tên 《 Chúng ta quay lại đi 》.
Chương trình hướng đến các cặp đôi đã chia tay, mời 5 cặp đôi đã chia tay cùng nhau đi du lịch, xem còn cơ hội nào để quay lại với nhau không.
Lúc tôi ôm bạn nhỏ Bách Mục Trần ngồi lên xe bảo mẫu của chương trình, nhân viên công tác đều sợ ngây người.
“Đây là con trai của Tấn Sở?”
Tôi trợn tròn mắt, viên đá quý trên ghim cài áo lấp lánh ở trên cổ, trên tay của tôi: “Anh ta mà cũng xứng á.”
Những viên đá quý này đều nằm trong bộ sưu tập của Chiết Vũ, từng xuất hiện ở quảng cáo của Chiết Vũ, nhưng chúng không được bán ra bên ngoài.
Lúc tôi gọi điện thoại cho Bách Vân muốn có trang sức và đá quý, Bách Vân từ trước đến nay chẳng quan tâm mấy khoản chi tiêu của tôi, nay lại hiếm hoi hỏi thăm, rồi nhanh chóng giao việc cho trợ lý Trần: “Chuyển đồ cho phu nhân.”
“Em muốn tham gia một chương trình tạp kỹ.” Tôi nhìn Bách Vân trong video đang không ngừng viết viết vẽ vẽ, chủ động giải thích.
“Tham gia chương trình tạp kỹ nào?” Bách Vân chuyên tâm kiểm tra hợp đồng, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn rôi.
“Tham gia 《 Chúng ta quay lại đi 》, khách mời có Tấn Sở. À đúng rồi!” Tôi bổ sung thêm: “Con trai anh cũng đi.”
Sau đó, tôi trơ mắt nhìn trên hợp đồng xuất hiện một vết mực rất dài ở phần chữ ký.
Bách Vân ngẩng đầu nhìn tôi: “Tần Mộc Mộc —— em chờ anh về nước!”
Tôi sung sướng cười thành tiếng.
Kỳ công tác của Bách Vân quan trọng như thế, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau anh mới có thể quay về.
“Ông chủ, còn cần chuyển trang sức không ạ?” Thư ký Trần nén cười xin chỉ thị.
“Đưa cho cô ấy.” Bách Vân xoa thái dương, “Tần Mộc Mộc, em muốn tức chết anh mà.”
Trên xe, nhân viên công tác thông báo với tôi tôi, bọn họ đổi nhà tài trợ.
Tôi đã có dự cảm từ sớm rồi, đưa cho bạn nhỏ Bách Mục Trần một quả sơn trà: “Đổi thành ai thế?”
Nhân viên công tác có chút tự hào: “Công ty Chiết Vũ.”
Tôi biết ngay mà…… bảo sao lại có xe bảo mẫu đến đón chúng tôi.
Lúc xuống xe, bạn nhỏ Bách Mục Trần đã ngủ rồi.
Tấn Sở và đoàn đội của hắn đã chờ rất lâu.
Chắc hắn tự biên tự kịch cho mình, cho rằng ba năm không gặp, tôi đã bị cuộc sống vất vả và thời gian biến thành bà thím già.
Cho nên vừa thấy tôi ôm bé con nhưng ăn mặc xinh đẹp nóng bỏng, hắn ngẩn ra, một lúc lâu sau, mới vừa cảm khái vừa hoài niệm gọi tên tôi: “Mộc Mộc”.
Tôi liếc một cái, phớt lờ hắn.
Vẫn chưa bắt đầu thu hình, nhưng mấy người quay phim tư nhân hắn mang theo đã bắt đầu quay chụp. Tôi để mặt bạn nhỏ Mục Trần quay vào bên trong, không cho bọn họ chụp được dù chỉ là sườn mặt của bạn nhỏ Mục Trần.
“Đây là ——” Tấn Sở do dự mở miệng.
“Tấn Sở.” Xuất phát từ lễ phép, tôi chào hắn. “Ba năm không gặp, sao anh trở nên xấu thế?”
“Tần Mộc Mộc!” Người đứng phía sau Tấn Sở thu camera, hắn nhẹ giọng uy hiếp tôi “Cầm tiền, thì đừng có nói năng lung tung.”
“Tôi nhất định sẽ không nói năng lung tung.” Tôi đưa một bàn tay che cái tai nhỏ của bạn nhỏ Bách Mục Trần lại “Nhưng trước tiên anh đừng có đánh rắm bên cạnh tôi.”
6
Sắc mặt Tấn Sở tái nhợt.
Nhưng khi hắn nhìn thấy trang sức trên người tôi, trên mặt hắn lại có thần thái lạ thường, có chút hơi khinh thường: “Mộc Mộc, anh biết điều kiện hiện tại của em khó khăn, cho nên em không cần phải hư vinh như này, mua mấy cái đồ giả như này đeo lên làm gì.”
Đồ trang sức tôi đeo là những món trang sức có độ nổi tiếng nhất định của Chiết Vũ.
Tôi cúi đầu nhìn —— những trang sức này đều từng xuất hiện trên quảng cáo của Chiết Vũ, chúng được bảo quản rất tốt, đặt ở nơi đấy đã bỏ xa trang sức khác mấy bậc, bây giờ lại bị Tấn Sở nói là hàng giả……
Tôi đang muốn lên tiếng trào phúng hắn, thì đúng lúc này đạo diễn đã đi ra: “Nhanh lên nhanh lên, chúng ta chuẩn bị bắt đầu quay."
Bắt đầu từ lúc này, chương trình chính thức khởi quay.
Tôi theo lời đạo diễn chỉ đạo, ôm bạn nhỏ Bách Mục Trần đi ra ngoài trường quay. Chờ đạo diễn gọi mới đẩy cửa đi vào ——
Bên trong trường quay, chương trình đã bắt đầu bấm máy, Tấn Sở ở trên sô pha ra vẻ đứng ngồi không yên, thấy tôi đẩy của đi vào, hắn lập tức đứng bật dậy, nhìn về phía tôi ánh mắt vừa buồn bã vừa tiếc nuối: “Mộc Mộc, đã lâu không gặp.”
Tôi:……
Ai nói kỹ thuật diễn của Tấn Sở không tốt? Với cái kỹ thuật diễn như này, rõ ràng có thể xưng là thần của chương trình tạp kỹ.
Vì chương trình theo đuổi “Chân thật tính”, trong phòng phát sóng trừ Tấn Sở thì không có một bóng người, nhưng đối diện sô pha là một cái màn hình cực lớn, bên trên là hàng ngàn bình luận đang chạy ——
Phải rồi, cái chương trình này có livestream, khách mời có thể giao tiếp với người xem bất cứ lúc nào.
Sau đó, tôi và Tấn Sở phải ở cùng nhau trong cái phòng này khoảng ba tiếng, dùng thời gian này để “Ôn lại chuyện cũ”, chờ sau khi ôn chuyện xong, mới có thể tập hợp với các cặp đôi khác, rồi mở ra chuyến du lịch.
Nam nữ chia tay, đơn độc ở chung, ôn chuyện.
Các yếu tố đầy đủ, tổ chương trình chung quy chỉ muốn chơi lớn.
Đây cũng là một phần giúp chương trình đảm bảo ratings, cũng là một phần quan trọng giúp Tấn Sở tẩy trắng.
Vậy nên, vừa mới bắt đầu, Tấn Sở đã xây dựng hình tượng “Nho nhã lễ độ” cho hắn, còn chưa đợi tôi đi về phía hắn, hắn đã đứng lên, bước lên hai bước chào hỏi tôi.
Mà trong ba năm này hắn xây dựng hình ảnh “Nam đức” với mọi người, tuyệt đối không bao giờ dễ dàng tiếp cận gần gũi với bất kỳ người phụ nữ độc thân nào, huống hồ là trước mặt bạn gái cũ như tôi.
Kết quả là, chân Tấn Sở dừng lại cách tôi hơn một mét, duỗi tay đến trước mặt tôi, Khá giống mèo Tom trong Tom & Jelly.
Bạn nhỏ Bách Mục bị âm thanh nói chuyện của Tấn Sở đánh thức, bé ở trong lòng tôi ngổi dậy, đặt hai bàn tay nhỏ trên vai tôi nhìn hắn, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay của hắn, mềm mại nói: “Chào bác ạ.”
Tôi chưa từng kể cho bạn nhỏ Bách Mục Trần nghe về chuyện của Tấn Sở, bởi vì bạn nhỏ còn quá bé, nghe cũng không hiểu, thứ hai là vì Tấn Sở chả là cái thá gì cả.
Cho nên bạn nhỏ Bách Mục Trần lễ phép từ nhỏ có thái độ đối xử với Tấn Sở cũng không tệ.
Bạn nhỏ hai tuổi, nhỏ nhỏ xinh xinh lại còn đáng yêu. Đặt lên sô pha thì ngồi ngoan ngoãn, cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ luôn dựa vào người tôi, nhìn thôi cũng biết bé đang bất an vì môi trường lạ lẫm xung quanh.
Tôi ngồi thật gần bạn nhỏ Bách Mục Trần, nhìn vào những bình luận đang chạy trên màn hình lớn, bên trong bình luận một nửa là về tôi, một nửa khác là về bạn nhỏ.
“Uiiiiiiii, cho dì ôm một cái đi, sao lại có bé con ngoan ngoãn đáng yêu như thế cơ chứ?”
“Đây là chị dâu cũ? Sao không ai nói với tôi chị dâu cũ như thế này?”
“Ầu! Ánh trang sức trên người chị dâu cũ đập vào mắt tôi!”
Tấn Sở bắt đầu hàn huyên: “Mộc Mộc, những ngày sau khi chia tay, em sống có tốt khống?”
“Anh xem bộ dáng hiện tại của tôi, giống sống không tốt à?”
“Anh biết em khó khăn……” Tấn Sở đang lải nhải đột nhiên im bặt “Ah, em sống——”
“Ờ, như anh thấy, cuộc sống của tôi rất tốt, có chồng tốt, con cái ngoan ngoãn, sự nghiệp của tôi đầy khởi sắc, cuộc sống của tôi muôn màu muôn vẻ…… so với thời gian bên cạnh anh trước đây thì vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều.”
Làn sóng bình luận hơi chậm lại……
“Hình như, cuộc sống không hề tệ.”
“Sống tốt, còn tham gia chương trình quay lại làm gì?”
“Dù không biết vì sao còn tham gia chương trình này, nhưng…… chị gái này nói chuyện nghe sản khoái ghê.”
“Ha ha ha ha, so với thời gian bên cạnh anh trước đây thì vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT