*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NGOẠI TRUYỆN:

1.

Bất tri bất giác, tám năm đã trôi qua.

Vì biểu hiện tốt của mình, Lâm Trạch Khê được giảm án, được phóng thích sớm.

Trên du thuyền sang trọng, tôi nhận được tin nhắn từ Lâm Trạch Khê khi đang hóng gió biển.

Hắn nói với tôi rằng Ôn Lạc Sa đã đạt được ước muốn, bọn họ kết hôn.

Nhưng cuộc sống sau hôn nhân của hai vợ chồng mấy năm nay rất khó khăn, hai người khuyết tật lại gặp trở ngại trong công việc nên chỉ có thể tiêu xài hết số tiền dành dụm trước đây.

Mà Ôn Lạc Sa lại bắt đầu nghiện cờ bạc.

Bất cứ khi nào anh ấy có thể nhìn thấy một tia sáng, Ôn Lạc Sa sẽ lại kéo anh ấy vào, cùng nhau chìm vào vũng lầy.

Một năm nữa trôi qua, lúc này tôi đang lướt sóng ở Úc.

Lâm Trạch Khê trưởng thành đột nhiên lọt vào tầm mắt của tôi, hắn mang theo một phong thư.

Tôi lau khô tay, nhìn thấy nét chữ quen thuộc và tao nhã trên đó, nghi hoặc nhìn Lâm Trạch Khê.

“Ôn Tinh Trầm, qua đời.”

Tay tôi đông cứng lại, hơi thở của tôi dao động trong giây lát, nhưng vẻ mặt của tôi không hề thay đổi.

“Ôn Lạc Sa nghiện cờ bạc, nhưng Ôn Tinh Trầm chưa bao giờ từ bỏ cảm giác tội lỗi và trách nhiệm với cô ấy, không hề từ bỏ cô ấy, không ngừng sửa chữa những lỗ hổng của cô ấy. Những năm này trôi qua rất thảm.”

Tôi khẽ “Ừm” một tiếng.

2.

“Tôi đã nói cho Ôn Tinh Trầm biết chân tướng năm đó, hắn vẫn luôn cho rằng anh của tôi, chính là Lâm Tư, là trừng phạt đúng tội.”

"Tôi đã buông xuống rồi, vì vậy tôi hy vọng trong quãng thời gian còn lại, hắn có thể buông tha chính mình, rời xa Ôn Lạc Sa.”

“Chỉ là không nghĩ tới, Ôn Tinh Trầm lại bị đả kích nặng nề, lần kia, khi Ôn Lạc Sa lại đi đánh bạc, hắn phóng hỏa... tự t.h.i.ê.u.”

“Cùng với Ôn Lạc Sa, chôn vùi trong biển lửa.”

“Đây là thư tuyệt mệnh hắn gửi cho tôi, người nhận là cô.”

Tôi cúi đầu, nhìn nét chữ quen thuộc, trong đầu phảng phất hiện lên dáng vẻ Ôn Tinh Trầm ôn nhu mỉm cười.

Những ngôi sao chìm xuống, những ngôi sao cuối cùng cũng chìm xuống đáy biển.

Ngay trước mặt Lâm Trạch Khê, tôi đã đốt lá thư này, đốt đến không còn một mảnh.

Tôi muốn nói lời chia tay hoàn toàn với quá khứ, lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán, sẽ chỉ khiến mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi.

Kỳ thực, sau khi Ôn Tinh Trầm đồng ý ly hôn, tôi đã có thiện ý nhắc nhở anh ấy.

“Thực ra, anh không nợ cô ấy.”

“Có một số việc hỗn loạn quá lâu, đã triệt để không phân biệt rõ ai đúng ai sai, anh đã hãm sâu vào vũng lầy rồi. Sơ Sơ, hy vọng em có thể có được tự do thật sự.”

Lâm Trạch Khê vẫy tay trước mắt tôi, để lộ hàm răng trắng lớn, “Chị, tôi thực sự thích chị, không thể cho tôi một cơ hội sao?”

(Cứ lúc tán tỉnh là lại bắt đầu gọi “tỷ tỷ” rồi đấy )

Tôi lặng lẽ lắc đầu.

“Tôi đã từng vô tư yêu một người. Tôi đã nhìn thấy tình yêu đích thực là như thế nào. Cho dù kết cục tràn ngập tiếc nuối, tôi cũng không hối hận.”

“Anh còn trẻ, đi tìm một người mình thật sự yêu đi, nửa đời trước vì báo thù, nửa đời sau vì đền tội, như thế quá mệt mỏi.”

“Tôi cũng muốn hoàn toàn tách khỏi quá khứ. Hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”

Rời xa quá khứ tồi tệ, nghênh đón một tương lai mới.

Bạn và tôi, cùng nỗ lực.

HẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play