17
Bây giờ thang trời xuất hiện nghĩa là có người muốn trở thành thần. Ta đi thêm một bước là có thể bước lên thang trời. Bước lên thang trời là bài kiểm tra của Thiên Đạo. Đạo tâm không vững chắc sẽ chếc. Mà ở trên đỉnh của thang trời có một "vật" lóng lánh ẩn trong mây, đó là thần lực Lục Ngô để lại ở thế gian.
“Chúc mừng cô.” Lục Ngô kiên định mà tin tưởng ta nhất định sẽ thành công.
“Đừng sợ, dũng cảm bước lên trên đi, ta sẽ đứng ở đây nhìn cô đi lên, cũng là nhìn chính bản thân ta tiến lên.”
“Chúng ta có cùng một tâm nguyện, ai cũng không thể rời bỏ nhau, nên cô không cần sợ sẽ thất bại, chúng ta có thể thành thần của thế giới này, cũng có thể hóa thành nước mưa rơi xuống bùn đất tồn tại vĩnh viễn trên thế gian.”
Sở Nghi nghe nói nếu ta thất bại sẽ biến mất vĩnh viễn, cô ấy nháy mắt lại trở thành tiểu công chúa mềm yếu được nuông chiều trước kia, khóc thành con mèo ướt, mặt mũi tèm nhem nước mắt: “Dao Dao, cô quay lại đi.”
“Chúng ta cùng nhau xem núi, ngắm sông, ăn hết món ngon trên đời, ngắm mỹ nam, nghe các tiên sinh kể chuyện, cô về Nam Hưng với ta, ta đảm bảo cô chơi còn vui hơn thành thần tiên!”
Sở Nghi sợ, sợ nếu ta ngã xuống từ thang trời thì ta sẽ tan thành mây khói, không còn lại chút gì.
“Tam công chúa, thân ta ở thế tục nhưng linh hồn ta ở trên kia.”
Sở Nghi rưng rưng nước mắt, cuối cùng cô ấy vẫn hiểu cho sự kiên định của ta.
Trước khi bước lên thang trời ta đi đến trước mặt Xích Diên. Ta cắn vỡ ngón tay, nhỏ máu lên hoa văn trên cánh tay cô ấy, hoa văn đó liền biến mất.
Trận pháp dưới chân chúng ta sáng lên sau đó vỡ ra, tượng trưng cho quan hệ chủ tớ đã kết thúc.
“Chim nhỏ, cô phải nhớ kỹ lời hứa của chúng ta. Nếu ta không trở về được, cô cũng phải nhớ kỹ, điều chúng ta theo đuổi không phải là một thế giới đẫm máu, bạo lực, không phân biệt đúng sai.”
Xích Diên nghiêm túc gật đầu, trước mặt mọi người, trước tướng lãnh Ma tộc của cô ấy, cô ấy quỳ xuống dập đầu bái lạy với ta.
18
Ta xoay người bay về phía trước, bước một bước vào kết giới lên thang trời.
Khi kết giới của thang trời sắp đóng lại thì một bóng người lao ra từ trong trong đám người, chạy trước ta vài bước, dẫn đầu bước lên thang trời.
Được đấy, thế mà ta lại quên mất con hàng Cố Tiêu này.
Sở Nghi và Xích Diên đứng dưới nhìn thấy cảnh này tức đến mức chửi ầm lên.
“Tra nam, mày xuống đây cho bà!”
“Cố Tiêu chui từ cái xó xỉnh nào ra vậy? Bản tôn tức đến sắp phun lửa rồi!”
Cố Tiêu chạy liên tiếp mười bậc mới dừng lại quay đầu nhìn ta, giữa mày nhiều thêm một nốt ruồi đỏ. Nốt ruồi của Tống Miểu?
“Ngươi cắn nuốt Tống Miểu?”
Cố Tiêu kinh ngạc nhướng mày: “Thông minh đấy.”
Với sự ưu ái mà Thiên Đạo dành cho Cố Tiêu, hậu cung của hắn không có một ai là người thường, không có bối cảnh nào cả. Tống Miểu trông bình thường không có gì đặc biệt nhưng huyết thống của cô ta là phượng hoàng. Trước khi niết bàn không có linh mạch, cũng không có tiên duyên.
Nhưng hắn nuốt chửng Tống Miểu chiếm được sức mạnh của phượng hoàng, niết bàn trọng sinh.
Như vậy hắn có thể bước lên thang trời cũng chẳng có gì là lạ.
Chỉ là ta không biết, một người dùng thủ đoạn bất chính, dùng sinh mạng người khác làm bàn đạp thì có thể thành công cầu đạo sao?
Ta không nhìn hắn nữa, tập trung bước những bậc thang dưới chân.
So với Cố Tiêu bước lên nhẹ nhàng, ta bước một bước còn khó khăn. Cố Tiêu đã bước được ba mươi bước còn ta mới bước đến bước thứ hai.
Ta bình tĩnh nhưng mọi người bên ngoài kết giới lại ầm ĩ, tức giận.
“Bản tôn phải bắn Cố Tiêu rơi xuống.” Dứt lời Xích Diên liền gỡ xuống một cây cung từ ma tướng đang đứng phía sau, giương cung hướng về phía Cố Tiêu chuẩn bị bắn.
Nhưng dù cô dùng sức bắn như nào thì khi mũi tên chạm vào kết giới của thang trời cũng hóa thành bột mịn.
Xích Diên chuẩn bị nhảy vào trong kết giới đã bị Lục Ngô ngăn lại.
“Cô tu hành không đủ, nếu nhất định xông vào thiên môn cô sẽ giống như mũi tên cô vừa bắn ra đấy.”
“Cô có tin tưởng Thẩm Dao Kim không?” Lục Ngô nhìn về bóng dáng dù đang cố hết sức nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Xích Diên chần chừ, ngược lại là Sở Nghi chạy ra túm chặt tay áo cô.
“Tân thần tiếp theo nhất định là Thẩm Dao Kim.”
Nếu là Cố Tiêu thì ai cũng đừng mong sống sót.
Tất cả cùng hủy diệt đi, thế giới và Thiên Đạo c ú t con mọe mày đi.
19
Mấy bậc thang phía trước ta đi vô cùng khó khăn, gần như không bước tiếp được. Rõ ràng chỉ vài bước chân nhưng ta cảm giác như đi ngàn dặm.
Dưới chân ta như có núi non trùng điệp, gió mạnh gào thét, nước sông chảy xiết không thôi, có người tu luyện mong cầu đạo, có nhân gian phồn hoa……
Muôn ngàn chúng sinh dường như chỉ dựa vào nửa bước của ta.
Một phong thư từ phương xa thư bay đến trước mặt ta, cô ấy muốn ta cứu cứu thế giới này.
Cô ấy nói cô ấy tên - Thẩm Dao Kim.
Hai chân ta như đeo chì nhưng khi ta như đi trên băng mỏng bước qua vài bước này xong, thang trời trước mặt bắt đầu trở nên bình thản rộng lớn.
Ta bước càng dễ dàng, không lâu sau ta đã đuổi kịp và vượt qua Cố Tiêu.
Sở Nghi ở ngoài kết giới túm tay áo Xích Diên thét chói tai: “Cô nhìn thấy không?!”
“Cô ấy sắp đến rồi!”
Lục Ngô ngửa đầu giống như tất cả mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn. Bởi vì hắn hiểu rõ ta cũng như hắn hiểu rõ chính bản thân mình.
“Đạo Thẩm Dao Kim tu là chúng sinh thiên hạ, gánh nặng rất nhiều, trách nhiệm quá nhiều nên cô ấy đi rất khó khăn. Nhưng cũng vì cô ấy tu đạo thương sinh, bất kể người tốt hay là người xấu, Nhân tộc hay là Ma tộc, chỉ hỏi đúng sai, cho nên đường cô ấy đi sẽ càng ngày càng rộng lớn. Con đường này sẽ càng đi càng rộng, như là từ ngõ hẹp đi đến đường lớn thông chín tỉnh.”
“Mà Cố Tiêu chỉ tu đạo một người, dù có Thiên Đạo chiếu cố nhưng sức người có hạn, hắn sẽ rơi xuống thôi.”
Vừa dứt lời trên thang trời liền có một người rơi nhanh xuống. Bóng dáng ấy rơi xuống không hề có chút giãy dụa nào, giống như có một bàn tay vô hình của Thiên Đạo bóp chặt cổ hắn. Mà từng bậc thang hắn từng bước qua hóa thành vô số luồng ánh sáng bao phủ lấy hắn, khiến hắn hoàn toàn bị chôn vùi trong đó.
Cố Tiêu hoàn toàn biến mất, hôi phi yên diệt.
Xích Diên khiếp sợ nhìn ra biến cố vừa xảy ra.
Khí vận chi tử của Thiên Đạo trong khuy thiên kính cứ như vậy bị Thiên Đạo tiêu diệt giống như g i ế t một con kiến.
Lục Ngô không hề ngạc nhiên, hắn là thần, thần thức của hắn có thể xuyên qua kết giới.
Đạo mà Cố Tiêu tu hoàn toàn sai từ khi hắn thấy Thẩm Dao Kim vượt qua hắn, lúc đó hắn muốn thiêu đốt chúng sinh thiên hạ để trải đường cho mình.
Đây là cấm kỵ của Thiên Đạo.
Thiên Đạo chính là quy tắc, không phân biệt người tốt và người xấu, Thiên Đạo chỉ bảo vệ quy tắc, thế nên khi nó thấy được quy tắc bị làm loạn, nó sẽ vì cân bằng của thế gian loại bỏ tất cả quấy nhiễu.
Ban đầu Thiên Đạo cho rằng Cố Tiêu có thể duy trì cân bằng của thế gian. Nhưng hắn thất bại và cũng cô phụ sự kỳ vọng của Thiên Đạo.
Vi phạm quy tắc, đụng vào cấm kỵ là điều tam giới không dung thứ.
Thời điểm Cố Tiêu rơi xuống ta cũng không quay đầu lại nhìn.
Đi đến bước này đã không có gì có thể khiến ta quay đầu lại nhìn.
Sau khi ta bước lên bậc thang cuối cùng và duỗi tay chạm vào thần lực Lục Ngô lưu lại, ta cảm giác linh hồn mình trong quầng sáng bắt đầu sinh sôi thêm, không bị trói buộc bởi thể xác, trôi nổi trong không trung.
Ta trở nên càng hoàn chỉnh, không là một nửa của ai khác nữa mà là chính bản thân ta.
Ta có thể giống như tuyết, mùa đông rơi xuống nhân gian, có thể giống hồ ly chạy nhảy trên đường phố, khi biến thành người lại mặc váy dài nhẹ nhàng…
Ta như gió xuân, khi gió xuân thổi qua, ta sẽ là là tam sinh vạn vật.
Từ đây, ta sánh cùng trời đất, mà vạn vật là một với ta.
- Hoàn chính văn-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT