6
Tôi ngẩn ngơ trong giây lát, rồi nhìn cô ấy ngồi xuống cạnh tôi.
Ngẩng đầu nhìn các bạn học đối diện, tất cả đều nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt phức tạp. Hứa Nguyên và những người khác gần như nhìn chằm chằm vào chỗ của tôi.
Tôi biết họ đang nghĩ gì. Thật là quá đáng khi tập hợp cả ba nhân vật có ảnh hưởng này trong một lớp học, và cả ba đều ngồi cạnh tôi.
Tóm lại, tôi bị bao vây bởi họ. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy?
Tôi lặng lẽ nhìn về phía trước, phía sau và bên cạnh, ba người họ trông khá thoải mái. Đúng vậy, người phía trước là nam thần, người bên cạnh là hoa khôi học đường, người phía sau trùm trường, họ đã quen bị người khác chú ý rồi. Trừ ba người họ ra, trong lớp ai cũng khó lòng mà bình tĩnh.
Sau đó, chúng tôi bị thu hút bởi một thứ khác, khi Đỗ Tĩnh Mạch lần lượt lấy dụng cụ học tập ra, đôi mắt mọi người ngày mở to, toàn hàng xa xỉ, ngay cả sổ ghi chép cũng là của Hermes.
Không ai nói nên lời trước sự cố tình khoe khoang giàu có của cô ấy. Nhưng tôi thì không ngạc nhiên lắm, là bởi vì…
Đỗ Tĩnh Mạch đột nhiên quay đầu lại và nói với tôi: "Chúng ta đã từng gặp nhau, cậu có nhớ tôi không?"
Đúng vậy, là bởi vì tôi cũng biết cô ấy, trước đây chúng tôi đã gặp nhau, khoảng 3-4 năm trước, chúng tôi có một kỳ thi quan trọng, tôi cực dở môn toán nên mẹ tôi đã đăng ký cho tôi vào một trung tâm luyện thi, tôi đã gặp một cô gái siêu xinh đẹp, thích thể hiện sự giàu có của mình ở đó - là Đỗ Tĩnh Mạch.
Lúc đó chúng tôi ngồi cùng bàn, tôi hỏi: “Gia đình cậu có điều kiện tốt như vậy sao không thuê gia sư?”. Tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu có một gia sư riêng.
Không ngờ cô ấy tự tin nói với tôi: "Nếu thuê gia sư riêng, tôi sẽ cho ai xem những thứ này"
Tôi im thin thít. Hóa ra không phải để học, mà để khoe sự giàu có. Hóa ra cô gái này rất kêu ngạo.
Trong lớp học đó, chỉ tôi và cô ấy không thể trả lời các câu hỏi của giáo viên, chúng tôi ngốc như nhau.
Bây giờ, sau bao nhiêu năm, chúng ta lại ngồi cùng bàn... Tất cả những gì tôi có thể nói là: Định mệnh thật tuyệt vời.
- ------
7
Thấy tôi nhận ra mình, Đỗ Tĩnh Mạch nói chuyện nhiệt tình với tôi, đến mức không chỉ những bạn học khác mà ngay cả Tống Lâm, người dang ngủ gà ngủ gật phía sau cũng phải ngước nhìn.
Triệu Tinh Hà cũng liếc xuống. Tôi hơi xấu hổ. Trở nên bắt mắt như vậy, tôi thấy thực sự là một gánh nặng.
Không có nhiệm vụ quan trọng nào trong ngày đầu tiên đến trường, tan học, tôi định lao ra khỏi lớp thật nhanh, tránh xa tình huống xấu hổ này.
Nhưng khi tôi vừa đứng dậy, tay trái đột nhiên bị Triệu Tinh Hà nắm lấy: "Để xin lỗi chuyện sáng nay, tôi sẽ đưa cậu về nhà" - cậu ta nói.
Thật là giật cả mình. Ổn định tinh thần, tôi vội vàng xua tay: "Không, không, nhà tôi cách đây không xa, đi bộ về là được."
Đùa thôi, chỉ ngồi sau lưng nói chuyện với cậu ta đã khiến Hứa Nguyên và những người khác không hài lòng rồi. Bọn họ sẽ không phát điên nếu nhìn thấy tôi đang ngồi trong xe của cậu ta chứ?
Kết quả tôi vừa mới nói xong, Triệu Tinh Hà còn chưa kịp phản ứng, tay phải của tôi lại đột nhiên bị Tống Lâm nắm lấy: "Đúng là không cần cậu ta tiễn, dù sao chúng ta cũng ở cùng xóm, có thể cùng nhau đi dạo."
Tôi thở hổn hển. Tôi đã làm gì sai? Đúng là chúng tôi ở cùng một một xóm nhưng có cần phải đi cùng nhau không?
Thời gian như dừng lại.
Triệu Tinh Hà và Tống Lâm nhìn nhau, tôi lúng túng kẹt giữa bọn họ. Các học sinh khác cũng sững sờ nhìn theo. Tất cả đều nhìn tôi với vẻ sửng sốt và tò mò.
Trong khoảnh khắc đó, không một tiếng xầm xì.
Lúc này, bỗng vang lên âm thanh của chiếc ghế cọ xát với mặt đất. Đỗ Tĩnh Mạch đứng dậy, Cô ấy nhìn trái rồi nhìn phải. Đột nhiên bước tới và vòng tay ôm lấy tôi: “Đã lâu không gặp, cậu về cùng tôi đi.” - Cô ấy nói.
Tôi đơ luôn, cảm thấy cuộc đời như một giấc mộng.
Lúc này, nam thần đang ôm tay trái của tôi, trùm trường đang nắm tay phải tôi, còn có hoa khôi học đường đang ôm cổ tôi.
Cả lớp im lặng nhìn bốn người chúng tôi, Hứa Nguyên cũng nghiến răng nghiến lợi. Tôi sắp khóc tới nơi rồi.
Không hiểu tại sao họ làm như vậy.
Có điều gì đó bất thường đã xảy ra mà tôi không biết chăng?
Nếu không thì chỉ là tan học thôi mà, sao họ lại vội vã muốn đưa tôi về? Chúng tôi có thân như thế đâu!
Có lẽ thấy tôi đã im lặng quá lâu, ba người họ đồng thanh nói: "Cậu chọn ai?"
Im lặng một hồi, tôi yếu ớt: “Tôi có thể chọn đi một mình không?”
- ------
8
Cuối cùng tôi chọn về cùng Đỗ Tĩnh Mạch.
Khi đó tôi nói muốn đi một mình, ba người đều có vẻ mặt ám muội nhìn tôi, tôi liền buột miệng: "Tĩnh Mạch, tôi về với cậu."
Vậy là có tình huống hiện giờ.
Tôi đi theo Đỗ Tĩnh Mạch và lên chiếc xe hơi sang trọng của gia đình cô ấy dưới ánh mắt quan sát của mọi người ra vào cổng trường.
Trên đường đi, tôi đã nghĩ tại sao Đỗ Tĩnh Mạch lại làm điều này: Muốn đánh tôi? Muốn ôn lại chuyện xưa? Hay do cách xa nhiều năm, không phải là cậu ấy nhận ra đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên đó chứ?
Tôi băn khoăn bởi những suy nghĩ thái quá của mình, Không nhịn được bèn hỏi cô ấy: “Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”
Đỗ Tĩnh Mạch do dự một lúc, như thể cô ấy rất mâu thuẫn. Tôi nhìn thấy nó trong mắt cô ấy, và tự hỏi liệu tôi có đoán đúng không.
Sau đó, cô ấy hỏi tôi: "Cậu có quen Triệu Tinh Hà không?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không sao, không sao, mục tiêu của cô ấy không phải là tôi mà là nam thần Triệu Tinh Hà.
Nhưng rồi tôi thoáng thấy phấn khích.
Hoa khôi với nam thần... Chẳng lẽ CP mà tôi khao khát sắp thành hiện thực?
Nhưng nghĩ lại,
Ối. Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy hành vi của Triệu Tinh Hà, và nhầm tôi với Triệu Tinh Hà có chuyện gì đó sao?
Tất cả các loại âm mưu đẫm máu do nhiều hiểu lầm khác nhau nảy ra trong đầu tôi... Lắc mạnh đầu, tôi nhanh chóng thanh minh: "Tôi không quen, tôi không quen chút nào. Là do xe của cậu ấy tạt nước vào người tôi vào buổi sáng, cậu ấy thấy có lỗi nên muốn đưa tôi về tôi, đừng hiểu lầm”.
Sau khi nói điều này, tôi lo lắng nhìn cô ấy.
Cuối cùng, Đỗ Tĩnh Mạch thở dài thất vọng: "Tôi cũng muốn cậu giúp tôi hỏi xem Triệu Tinh Hà mua đồng hồ ở đâu?"
“Hả?” Tôi giống như nghe lầm. Cô ấy chỉ cần tôi hỏi về một chiếc đồng hồ: "Đúng vậy, phiên bản giới hạn, đã lâu tôi không giật được."
Tôi:"……"
Chao ôi. Đó thực sự là một sự hiểu lầm.
Tôi đã nhầm rồi, hóa ra mục tiêu của Đỗ Tĩnh Mạch không phải là Triệu Tinh Hà, không phải cô ấy thích cậu ta.
"Tại sao cậu không tự mình hỏi cậu ấy?"- tôi tò mò.
Đỗ Tĩnh Mạch ngay lập tức xua tay, khá đắc ý mà nói: "Nếu tôi hỏi cậu ta, không phải ở trong mắt người khác tôi sẽ trở thành người chủ động tiếp cận cậu ta sao? Vốn dĩ trong trường đã đồn rằng tôi và cậu ta là một CP. Nếu tôi chủ động hỏi, mọi người có thể nghĩ tôi theo đuổi cậu ta đó.”
Thấy tôi ngẩn ngơ, Đỗ Tĩnh Mạch vừa vuốt tóc tôi vừa nói thêm: "Chị đây sẽ không chủ động đuổi theo người khác, cho dù chỉ là giả."
Hạn hán lời.
- -------
9
Hôm sau đến trường, thái dương của tôi giật giật khi nghĩ đến ba nhân vật “vĩ đại” xung quanh mình.
Tôi cố ổn định tinh thần trước khi đến trường.
Vừa bước vào cổng, tôi thấy Triệu Tinh Hà bước đến và nở một nụ cười quyến rũ với tôi:“Chào buổi sáng,” - cậu ta nói.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Ha ha... Còn sớm."
Tôi bối rối đi cạnh cậu ta, xấu hổ đến mức tôi có thể nhón chân chọn một căn biệt thự. (Ý này mình chưa hiểu lắm, chắc là kiểu “xấu hổ đến mức chui đầu xuống đất”)
Triệu Tinh Hà rất dễ tìm chủ đề để bắt chuyện với tôi, nhưng những cuộc trò chuyện đều là những thứ vô nghĩa kiểu "thời tiết hôm nay đẹp thế".
Thành công khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ. Trong khi đó tôi liếc nhìn cậu ta một cách ngạc nhiên, Người này thoạt nhìn rất xa lạ, chẳng lẽ là quen mắt sao?
Nhưng kể cả khi cậu ấy có quen biết, tôi vẫn có rất nhiều gánh nặng khi trò chuyện với cậu ấy như thế này. (Lúc nãy, nữ chính dần có cảm tình hơn với nam thần học đường rồi nên mình sẽ chuyển cách nữ chính xưng hô với ngôi thứ ba Triệu Tinh Hà từ “cậu ta” thành “cậu ấy” nhé)
Chưa nói gì khác, chỉ mới cùng đi với cậu ấy một đoạn đường, tôi đã thấy nhiều người nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi đang chịu rất nhiều áp lực.
Cuối cùng cũng đến lớp học. Tôi đặt cặp lên ghế với tâm thế chạy nước rút 100 mét, vừa định ngồi xuống thì...
"Cẩn thận!" - Triệu Tinh Hà nắm lấy tôi.
Tôi không dừng lại, va vào vòng tay của cậu ấy.
Lúc đó, suy nghĩ của tôi là: tôi đang diễn phim thần tượng à, tôi nên làm gì đây?
...May là tôi đã kiềm chế được. Tôi cố kìm chế để không nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nhằm ngăn chặn mong muốn giữ mãi tư thế này.
Tôi lập tức đứng dậy. “Có chuyện gì vậy?” - Tôi hỏi rất bình tĩnh, giả vờ thờ ơ.
Nhưng khi tôi nhìn lại, không cần cậu ấy trả lời, tôi đã nhận ra rồi.
- -------
10
Trong ngăn kéo bàn tôi có một lọ mực đỏ, vừa động nhẹ vào, nó tràn ra ngoài, đổ đầy trên quần tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT