*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khí trời trong lành, bầu không quang đãng.
Sáng sớm buổi đầu thu mang theo chút khí lạnh, lão Trương đang kéo một chiếc xe rất nặng nề ở sát lề đường, mồ hôi túa ra, thở hồng hộc hô lên: "Đừng đẩy, Cẩu Oa, một mình gia gia làm được."
Đằng sau xe là một thiếu niên nhỏ nhắn, không đến mười tuổi, hắn dùng sức đẩy xe, tới mức thân mình gần như song song với mặt đất, tuy sức lực nhỏ bé không đáng kể, ấy vậy mà có thể hoá giải mệt mỏi trong lòng lão Trương.
Lão Trương phấn khích nhìn trà quán cách đó không xa, ông bán cả một xe đầy lê này để kiếm tiền nuôi cháu trai ăn học, cháu trai ông thông minh, chỉ cần nó chịu khó học hành, Trương gia nhà ông nhất định có một tú tài, sau này cũng không còn là tầng lớp nghèo khổ quê mùa nữa.
Trên trục đường chính này cách kinh thành độ năm mươi dặm, có mở một dịch trạm, xung quanh nơi đây cũng mở theo không ít hàng quán, mà trà quán này nằm ở phía đối diện, chủ quán là nhà họ Phương, có một khuê nữ vừa mới mười sáu.
Phương Niên Niên chính là khuê nữ nhà này, nàng thổi tờ bố cáo vừa viết xong: "A đệ, lấy hồ dán lên đi."
Đệ đệ Phương Thừa Ý mười tuổi, hắn bị doạ đến phát run, vội giấu một cuộn giấy sau lưng: "Làm, làm gì ạ?"
Phương Niên Niên nheo mắt nhìn hắn: "Đệ giấu giếm cái gì đó?"
"Nào có!" Phương Thừa Ý chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt tỷ tỷ, hai tay sau lưng vội vàng nhét loạn xạ cuộn giấy vào trong tay áo.
"Thật sao?" Phương Niên Niên không tin.
Phương Thừa Ý hứ một tiếng: "Vậy là tỷ không tin tưởng ta, a tỷ không đúng!"
Hắn đứng dậy, đến quầy lấy hồ dán, tim vẫn đập thình thịch, ngộ nhỡ tỷ tỷ phát hiện mình trộm giấu bí tịch võ công, ắt lại bị nhéo lỗ tai.
Phương Niên Niên nhìn chằm chằm bóng lưng của đệ đệ, trong nội tâm thầm nghĩ chẳng lẽ mình trách lầm đệ đệ?
Nhị công tử này thật sự khó trị, ngày ngày chỉ nghĩ đến chuyện học võ công, thành đại hiệp, xông pha giang hồ, trừ bạo an dân, lúc trước còn lén lút khăn gói bái một vị "cao thủ võ lâm" làm sư phụ.
May mà kịp thời phát hiện, đệ đệ tràn đầy nghĩa hiệp mới không bị bắt cóc!
Vị "cao thủ võ lâm" này bị đưa lên quan, đây chính là một tên buôn người nằm trong danh sách đen của quan phủ, chuyên lừa bán thiếu nam thiếu nữ đến nơi bẩn thỉu.
Thật uổng cho bộ dạng hiền lành đó!
Bây giờ nghĩ lại, Phương Niên Niên vẫn sợ chết khiếp, song Phương Thừa Ý hoàn toàn không hề hấn gì, chí hướng giang hồ vẫn ngày một tăng lên.
"Đây này." Phương Thừa Ý đặt hồ dán trước mặt Phương Niên Niên. "Không còn sớm nữa, đệ đi học đây."
Chân hắn như được bôi dầu, Phương Thừa Ý vơ lấy túi nhỏ đeo vai, chạy nhanh như một làn khói vụt khỏi trà quán, chuẩn bị đến dịch trạm đối diện, tụ hợp cùng đồng học đến trường.
Ngay ngoài cổng gặp hai người đưa lê chín đến, hắn gọi với vào trong: " A tỷ, Trương gia gia đưa lê chín tới."
Bên trong quán truyền đến tiếng đáp giòn giã của Phương Niên Niên: "Tỷ biết rồi."
Nàng cúi đầu nhìn cuộn giấy rơi trên đất, đệ đệ ngốc của nàng vội vàng chạy đi, cũng không biết mình đánh rơi đồ.
Phương Niên Niên đi đến gần cửa, nhặt cuộn giấy lên xem, vừa mở ra thì khuôn mặt liền trầm xuống, phía trên là hàng chữ sáng loáng "Bát thông tâm kinh", lại là một quyển bí tịch võ công.
Thứ này không ổn, hài tử mới mười tuổi mà đã có chính kiến năng nổ như hắn, e là có thể chạy trốn bất cứ lúc nào!
"Nhất định phải nghĩ biện pháp áp chế!" Phương Niên Niên ném cuộn giấy vào trong một chiếc hộp gỗ đặt trên quầy, bên trong cũng chứa không ít bí tịch cùng loại, nào là "Thất Thương Quyền", "Lục Mạch Kiếm Pháp", "Phiêu Miểu Công".
Phàm võ lâm nhân sĩ đến quán uống trà nhìn thấy đệ đệ liền nói hắn có căn cốt, thiên phú trác tuyệt, là kỳ tài luyện võ, ý đồ dụ dỗ đệ đệ bái bọn họ làm sư.
Một đám lão già tâm địa lươn lẹo!
Phương Niên Niên nhất quyết không chịu, vậy mà tiểu hài tử còn cả gan bỏ trốn cùng mấy kẻ quái lạ này nữa chứ!
Nàng xuyên đến thế giới này được mười sáu năm, lúc trước không có đệ đệ thật đúng là vui vẻ tự tại, phụ mẫu xem nàng là bảo vật, mặc dù trong nhà chỉ mở một trà quán nho nhỏ, song nàng muốn gì có đó, mỗi ngày trôi qua vui vẻ, chưa từng lo lắng.
Đến khi có đệ đệ liền thay đổi, kiếp trước là con một, lần đầu tiên nàng có ý thức trách nhiệm của một người tỷ tỷ, liền xem việc chăm sóc đệ đệ trở thành nhiệm vụ của mình, từ đó liền cố gắng hết lòng hết dạ.
Song tiểu đệ lại không khiến người ta bớt lo, lúc chạy lúc nhảy lúc phá nóc nhà, xuống sông mò cá, lúc ra cửa thì trắng trẻo đáng yêu, khi về nhà thì như cục bùn. Từ khi nghe thuyết thư tiên sinh ở nhà nghỉ kế bên kể chuyện, hắn liền ôm giấc mộng giang hồ.
Phương Niên Niên bất đắc dĩ lắc đầu, nàng quay lại thoa hồ dán lên bố cáo đã viết xong, bước ra ngoài thì thấy hai người dè dặt đứng trước cửa.
Lão Trương mặt mày đen nhẻm, căng thẳng nặn ra nụ cười: "Phương đại cô nương, ta đưa lê chín tới."
Phương Niên Niên nhìn những quả lê vào mùa thu hoạch được chất đầy trên xe, mỗi quả lớn bằng với nắm đấm của nam nhân, vỏ mỏng thế này, ắt hẳn bên trong cực kỳ mọng nước. Để đề phòng lê chín bị va chạm, lão Trương còn lót một lớp rơm rạ thật dày bên dưới, để lê chín khi tới đây vẫn hoàn hảo, không chút tổn hại.
Nàng tươi cười nói: "Trương gia gia vất vả rồi, để người trong nhà chuyển vào trong." Rồi nàng lại hướng vào trong hô: "Đại Ngưu thúc, mau ra chuyển quả lê."
Chốc lát sau, một hán tử vạm vỡ như cột đình bước ra, người này dáng vẻ nghiêm túc, hai tay xách hai giỏ lê chín tiến vào trong nhà. Lão Trương vội vàng nói: "Để ta, để ta chuyển."
"Trương gia gia cứ ngồi đi, Đại Ngưu thúc khoẻ lắm ạ." Phương Niên Niên vừa dán bố cáo vừa nói. "Gia gia cứ dẫn cháu trai ngồi xuống một lát, cứ uống trà nghỉ ngơi, ta dán bố cáo xong sẽ kết toán tiền lê với ngài."
"Ôi, ôi." Lão Trương không phản đối, dè dặt ngồi xuống ghế dài, về phần trà nước ông cũng không dám rót, chân tay ông đều lấm lem mồ hôi, sợ làm bẩn chén trà của gia chủ.
Cẩu Oa đứng kế bên gia gia, ngại ngùng nhìn xuống mũi chân. Bên người có một mùi thơm thoáng qua, hắn hít hà một cái, cảm thấy mùi hương này còn thơm hơn hoa sơn chi, dễ ngửi hơn cả hương phấn trên người tức phụ nhà địa chủ trong làng.
Hắn vụng trộm giương mắt nhìn lên, thấy người mà gia gia gọi là Phương đại cô nương nhẹ nhàng cầm hai chén trà đi tới, chén trà màu xanh ngọc bích nằm trong lòng bàn tay trắng noãn của nàng, khiến tổng thể càng thêm đẹp mắt.
Cẩu Oa đánh bạo nhìn lướt qua gương mặt của Phương đại cô nương, tình cờ đối diện với đôi mắt trong trẻo cùng nụ cười ôn nhu đấy. Cẩu Oa lập tức gục đầu xuống, thầm nghĩ, nàng ấy thật xinh đẹp!
Phương Niên Niên mỉm cười rót trà cho hai ông cháu Trương gia, nàng chỉ dùng đồ sứ phổ thông, dù không sang trọng nhưng chịu được va chạm, dễ lâu chùi, thích hợp dùng trong trà quán nông thôn.
Trà nấu từ lá trà vụn có màu sắc hơi vẩn đục, vị cũng không quá ngọt, đây là lá trà mọi người thường dùng, nếu dùng lá trà ngon đãi lão Trương, e rằng họ lại không dám ngồi đây.
"Trương gia gia, hiện tại lê chín ngoài chợ đang bán ba văn tiền một cân, quả lê ngài đưa tới rất tốt, ta tính ngài bốn văn tiền. Đại Ngưu thúc đang cân ở phía sau, ngài yên tâm, quán ta sẽ không cân thiếu của ngài."
Lão Trương bất an, tay bắt đầu nắm lấy ống quần: "Đại cô nương khách khí quá rồi, cứ dựa theo giá ngoài chợ là được."
Phương Niên Niên kiên trì: "Lê chín mà ta thấy ngày hôm qua còn nhỏ hơn nhiều, vậy mà vẫn đòi ba văn tiền. Gia gia đừng từ chối, lê ngài đưa tới thật sự rất ngon!"
Sáng nay Phương Niên Niên làm bánh gạo nếp nhân đậu đỏ, bên ngoài bọc lấy bột đậu rang lên, kỳ thật chính là lư đả cổn(*), có điều triều Đại Tề vẫn chưa có món này, nàng lấy tên bánh là lư đả cổn lại dễ bị người ta truy hỏi nguyên do.
(*) Lư đả cổn (驴打滚
): tên này nghĩa là "con lừa lăn quay dưới đất", bắt nguồn từ thời nhà Thanh. Từ Hi Thái Hậu chán ăn món cung đình nên sai ngự trù làm một món bánh bình dân. Ngự trù bèn nghĩ ra món bánh cuộn làm từ bột nếp dẻo và nhân đậu đỏ. Khi chuẩn bị bưng bánh dâng cho Từ Hi, một thái giám tên Lư (đồng âm với con lừa trong tiếng Trung) lỡ tay làm đổ ụp đĩa bánh vào thau bột đậu nành. Không còn thời gian làm lại, ngự trù bèn cứ thế dâng cho Thái Hậu. Từ Hi rất thích và hỏi món bánh tên gì, ngự trù bí quá bèn đặt đại là Lư Đả Cổn.Vậy cứ gọi thẳng là bánh nếp nhân đậu đỏ đi!
"Mọi người nếm thử xem, sáng nay ta vừa làm, nhân dịp cũng để mọi người thưởng thức."
Một đĩa hình tam giác đặt sáu khối bánh, vừa đủ cho hai ông cháu Trương gia ngọt miệng.
Lão Trương nửa đứng lên, vội vàng từ chối, ở đâu ra mà vừa lấy tiền người ta lại vừa ăn uống thế này, thật không hợp quy củ, song ông nhìn thấy cháu trai đang nhìn chằm chằm bánh nếp, cổ họng không tử chủ nuốt nước bọt. Lão Trương mở miệng, song cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Phương Niên Niên mang trà bánh xong thì rời đi, nàng ở chỗ này, hai ông cháu Trương gia cũng không được tự nhiên.
Thời tiết lúc này đã không còn lạnh thấu xương, bên ngoài quán trà dựng bạt, bày ba chiếc bàn lớn, để khách nhân lui tới nghỉ ngơi, hai ông cháu lão Trương hiện đang ngồi ở một chiếc bàn khuất trong góc.
Phương Niên Niên bước ra ngoài bóng râm của bạt che, nhìn dịch trạm đối diện có người dán cáo thị lên bảng, đệ đệ cùng đồng học của hắn ấy vậy mà còn chưa đi học, vẫn cứ theo hóng hớt.
"A đệ, bên trên công văn đang viết cái gì?"
Phương Thừa Ý lớn tiếng đáp: "Quan phủ dán lệnh truy nã, có người trộm đi bảo vật của Trần gia ở Nam Hoài, ai thấy người thì nhanh chóng báo quan, sẽ có trọng thưởng."
Trần gia ở Nam Hoài là ai? Phương Niên Niên khẽ nghiêng đầu, đoán rằng có thể là hào môn thế gia nào đó, mất đồ còn có thể nhờ quan phủ truy lùng khắp cả nước, thật kịch liệt làm sao!
Phương Niên Niên liếc mắt nhìn đệ đệ: "Sao đệ còn chưa đi học hả?"
Bóng lưng tiểu đệ khựng lại một chút, rồi lại nắm tay đồng học bắt đầu chạy, nhất quyết không quay đầu lại, giống như tỷ tỷ nhà hắn là một lão hổ, có thể ăn thịt người.
Phương Niên Niên lắc đầu, thật sự là thiếu đòn một ngày là lại quậy tung trời!
Đại Ngưu thúc mang quả lê vào, chốc lát sau ra gặp Phương Niên Niên, hắn gật nhẹ đầu, ra hiệu quả lê còn tốt, không có hư hao, sau đó báo con số.
Lê chín rất nặng, năm giỏ lê ước chừng ba trăm cân, một cân bốn văn tiền, đây thật sự là một khoản thu rất hời. Phương Niên Niên cũng không quá khó khăn, đôi khi còn làm tròn số, sau khi đưa tiền cho lão Trương, ông giống như người đang nằm mộng, không nghĩ bản thân kéo một gánh lê chín đem bán liền gặp cô nương như Bồ Tát, số tiền này đủ cho cháu trai đi học, giúp nhà ông an ổn qua một năm!
"Đa tạ, đa tạ." Lão Trương lôi kéo cháu trai không ngừng cúi đầu tạ ơn, thiếu chút nữa là đã quỳ xuống dập đầu cảm ta.
Song đều bị Phương Niên Niên ngăn cản.
Lúc hai người rời đi, Phương Niên Niên còn dùng lá sen gói lại toàn bộ bánh nếp nhân đậu đỏ mà chưa hề động vào, đem nhét vào lòng Cẩu Oa.
Đến khi rời quán thật xa, Cẩu Oa vẫn ngoái đầu nhìn ra phía sau, Phương đại cô nương thật xinh đẹp, thiếu niên trạc tuổi hắn cũng biết chữ nghĩa, chén trà màu ngọc bích, nước trà hơi chát... Tất cả đều lưu lại trong lòng hài tử nông thôn này một dấu ấn khó phai.
Gia gia vẫn tiếp tục lải nhải: "Phương đại cô nương muốn nửa tháng sau giao tiếp một đợt lê, sau khi về nhà ta phải chăm sóc vườn lên thật tốt, không thể để trổ quả xấu được."
Cẩu Oa gật đầu thật mạnh: "Dạ!"
Phía sau bọn họ, bên trong trà quán, Phương Niên Niên lấy hai quả lê đem gọt vỏ, một quả đưa cho Đại Ngưu thúc, một quả tự nàng bỏ vào miệng, cắn xuống một miếng, nước lê ứa ra đầy miệng ngon ngọt, không quá xơ, ăn rất ngon, rất phù hợp làm mứt lê.
"Niên nha đầu muốn tìm tiểu nhị sao?" Ngoài cửa là một đại thẩm ngoài bốn mươi, là Lý thẩm của hàng tạp hoá đến giao hạt sen.
Phương Niên Niên nói: "Dạ vâng, thiếu người cũng không tiện làm việc."
"Phụ mẫu đâu rồi?"
"Họ đều đến Quan Âm tự thắp hương, hôm nay Diệu Pháp đại sư giảng kinh, thế nên trời chưa sáng bọn họ đã xuất phát rồi."
"Ôi!" Lý thẩm vỗ tay thật mạnh. "Sao ta có thể quên chuyện này chứ, không được, ta phải về ngay, bảo đương gia sắp xếp xe đưa ta đi. Diệu Pháp đại sư cao cường như vậy, một năm chỉ đến một lần, không gặp thì thật đáng tiếc."
Phương Niên Niên: "..." Nàng thật nghi ngờ mẫu thân cùng Lý thẩm đều chung ý nghĩ.
Lời tác giả:Có một hôm ăn một cái bánh đậu đỏ, nhân bánh chảy ra ngọt ngào, tan mịn trên đầu lưỡi. Lại uống một chén trà xanh, giảm bớt vị ngọt trong miệng, chỉ lưu lại hương thơm thoang thoảng, ta liền nghĩ, hay viết một quyển sách về chuyện xưa bên chén trà cùng khay điểm tâm đi. Thế giới bên ngoài rất lớn, trà quán rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một nhà Phương Niên Niên, song cũng rất lớn, chứa đủ khách nhân vãng lai trời nam đất bắc.