Miêu Húc nhìn thấy Vương Dần Nhất một mình trong bếp, giơ chìa khóa trong tay lên nói: "Tôi có thể dùng chìa khóa để vào."
Vương Dần Nhất Nhất chặn cửa sổ lại, cười nói: "Đương nhiên, đây là nhà của em."
Miêu Húc gật đầu, chỉ về phía bếp: "Nồi cháy thì phải?"
Vương Dần Nhất nhanh chóng quay người lại, cầm thìa lấy rau ra khỏi nồi.
Anh xắn tay áo lên, tập trung vào bếp với vẻ mặt nghiêm túc, như thể vật trong tay anh không phải là một món ăn mà là một bảo bối quý giá.
Bức tranh này khá ấm áp, nhưng hơi thiếu nhất quán.
Miêu Húc thấy Vương Dần Nhất hiếm khi luống cuống tay chân, không lộ dấu vết nhếch khóe miệng, đi đến cạnh anh ta.
Vương Dần Nhất tức khắc cứng đờ cả người, trộm liếc ngoài cửa sổ.
Husky còn ngồi xổm dưới tường, từ vị trí Vương Dần Nhất nhìn qua, vừa vặn có thể thấy cái tai lông.
Ngốc Husky, trốn đi chứ.
Miêu Húc duỗi tay giúp Vương Dần Nhất kéo tạp dề chỉnh lại, thuận tay bưng đồ ăn bên cạnh đi, nói: "Đem qua phòng ăn là được hả."
Vương Dần Nhất cuối cùng cũng lấy bát đĩa ra, nói với Miêu Húc: "Đúng vậy, cảm ơn em."
Miêu Húc giúp Vương Dần Nhất đi bố trí bàn ăn, hai người tạm thời rời khỏi phòng bếp, Kiều Nhị Cáp bên ngoài nghe thấy người đi rồi, lúc này mới cúi đầu cong eo, chậm rãi cọ tường rời đi.
Anh ta cõng bọc quần áo nhỏ, chạy đến chỗ đậu xe, trên đường gặp người lớn dắt một đứa nhỏ, đứa nhỏ thấy trợ lý Kiều thì tò mò nói: "Mẹ ơi, con chó kia đeo cặp sách kìa."
Husky sủa với đứa nhỏ hai tiếng, người mẹ vội vàng kéo con đi.
Trợ lý Kiều thở phì phì chạy đến bên cạnh xe, lắc túi đồ trên lưng xuống, moi chìa khóa xe từ trong quần áo, nhảy nửa ngày mới với tới cửa xe, chui vào trong xe mới có thể biến lại.
Anh nằm lên ghế lái, mặc quần áo rồi khởi động xe.
Ô, quá thảm, ai cũng khi dễ mình hết.
Bên này Vương Dần Nhất lại vào phòng bếp lấy bộ đồ ăn thì phát hiện Tiểu Kiều đã đi rồi, anh ta bất động thanh sắc về lại phòng ăn để chén đũa lên bàn, nói với Miêu Húc: "Tôi gọi Chiêu Chiêu ra."
Vương Anh Chiêu từ khi đi mẫu giáo về đã chơi một mình trong phòng, khi Miêu Húc trở về sắp bắt đầu bữa tối, nhóc bất chấp mọi giá không chịu vào phòng ăn.
Vương Dần Nhất kiên nhẫn nói với con trai: "Không phải đã đói bụng sao, hiện tại có thể ăn cơm, mau đi ăn đi thôi."
Vương Anh Chiêu đứng ở cửa, hai tay chống vào tường, mím môi nhìn về phía Miêu Húc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cha mình một cách đau khổ.
Đứa nhỏ hiển nhiên không muốn cùng Miêu Húc ăn cơm, thấy Chiêu Chiêu làm như bị hại, Miêu Húc đứng dậy khỏi bàn, nói với Vương Dần Nhất Nhất: "Tôi đi tắm, anh cho đứa nhỏ đi ăn trước đi."
Vương Dần Nhất ngăn anh lại, quay đầu nói với Vương Anh Chiêu: "Ngày hôm qua là ai ôm xe chú Miêu cho không buông tay hả? Chú Miêu tặng quà cho con mà con còn như thế này sao?"
Một đứa nhỏ thì biết làm thế nào, Chiêu Chiêu chỉ cảm giác ba ba đang tức giận nên chậm rì rì nhích ra.
Miêu Húc vỗ cánh tay Vương Dần Nhất, nói: "Đừng bức ép, từ từ thôi." Nói xong anh chủ động về phòng tắm.
Vương Dần Nhất thở dài, ôm con trai lên ghế cho ăn cơm.
Từ đầu đến cuối Chiêu Chiêu đều cắn môi, không rên một tiếng.
Gần đây nhóc càng ngày càng trầm mặc, ngay cả gọi ba cũng rất ít, Vương Dần Nhất biết chuyện trước kia đã tạo ra bóng ma tâm lý rất lớn đối với nhóc, bác sĩ nói phải dùng kiên nhẫn cùng tình yêu chậm rãi để nhóc khôi phục lại, nhưng mắt thấy sắp phải học tiểu học, đi học rồi cũng không thể giao lưu với bạn cùng lớp, Vương Dần Nhất lo lắng nhóc sẽ bị khi dễ.
Vương Anh Chiêu ngồi bên cạnh bàn, mắt trông mong nhìn ba ba, không dám ăn.
Vương Dần Nhất biết bản thân nóng vội, loại chuyện này chỉ có thể từng bước một phát sinh, bất luận thế nào cũng nên bắt đầu từ việc tiếp nhận nghề cảnh sát.
Anh ta xoa đầu con trai nói: "Ăn đi."
Chiêu Chiêu sớm đói bụng rồi, nghe xong lúc này mới cúi đầu, bắt lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Miêu Húc cố ý nán lại trong phòng tắm một lúc, tắm rửa xong mới đi ra, Vương Anh Chiêu đã ăn xong trở về phòng, Vương Dần Nhất Nhất vẫn đang đợi anh ở bàn ăn.
Miêu Húc ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Chuẩn bị nhiều món như vậy, vất vả rồi."
Vương Dần Nhất mặt không đỏ tim không đập tiếp nhận câu nói này, nói: "Không có gì, hôm qua chưa thể ăn với cậu, hôm nay tôi làm nhiều hơn để bù đắp."
Trên bàn bày một số món ăn tự nấu, thịt rất nhiều, các loại món xào thơm mùi dầu, gia vị nêm nếm vừa phải, còn có mùi khói ấm áp.
Mùi hương này trêu chọc trong lòng Miêu Húc khiến cả người anh ấm lên, đây chắc là cảm giác sinh hoạt sao.
Miêu Húc cầm đũa gắp thịt heo xào cần tây vào miệng, Vương Dần Nhất mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Miêu Húc bày tỏ, "Chắc tốn không ít công sức."
Vương Dần Nhất thoải mái nói: "Còn được, một mình nuôi con nên cũng quen nấu ăn."
Miêu Húc nghe anh ta nói thế lại cười cười, nói: "Tôi thấy có sách hướng dẫn trong phòng." Rất quen mà con phải coi hướng dẫn sao.
Vương Dần Nhất: "......"
Anh ta mắng một câu thô tục trong lòng, vừa rồi anh tùy tay ném quyển 《 Dạy nấu ăn 》 không ngờ lại bị Miêu Húc thấy được.
Không hổ là cảnh sát Miêu, ánh mắt này là tốt thế nào vậy hả, ngay cả anh ta cũng quên mất.
Vương Dần Nhất ho khan một tiếng, nói: "Muốn làm nhiều chút nên tìm sách dạy."
Miêu Húc gật đầu: "Thảo nào hương vị không giống bữa sáng lắm."
Vương Dần Nhất phục, thế này mà còn có thể nếm được?
Mì và trứng ốp la buổi sáng đều quy quy củ củ, ngay cả nước sốt thịt và nước tương cũng được rưới gọn gàng lên trên, vừa đủ để phủ nguyên liệu, phong cách tổng thể là tinh xảo tính toán, nhưng bữa ăn hiện tại thì thô hơn nhiều, đại đa số là xào ra, nguyên liệu nấu ăn thật sự tùy ý, cũng không có chú trọng trình bày.
Miêu Húc không nói những lời này, nghĩ là thời gian ít nên nấu cũng hấp tấp.
Vương Dần Nhất chột dạ, liên tiếp nói Miêu Húc ăn nhiều một chút, thuận tiện nói chuyện khác: "Chiêu Chiêu, em đừng để trong lòng, tôi sẽ tận lực để nó quen."
Miêu Húc vừa lùa cơm vừa nói: "Không sao, tôi rất có kiên nhẫn với quần chúng nhân dân."
Vương Dần Nhất: "......" ừm.
Cơm nước xong Miêu Húc chủ động nói muốn rửa chén, trong nhà có máy rửa chén nên Vương Dần Nhất bảo để anh ta làm, nghĩ thầm nhất định phải sớm học nấu ăn thôi, nếu không sớm hay muộn sẽ bị Miêu Húc nhìn ra mất.
Dọn xong hết Vương Dần Nhất đi chăm con, Miêu Húc trở lại phòng mình, đọc sách một lúc, gần đến giờ nằm trên giường xem điện thoại di động.
Gần đây hiếm khi không phải làm thêm giờ nên khá thoải mái.
Trước kia ở cùng Bạch Dụ hai người rảnh rỗi sẽ ngồi uống bia xem TV khoác lác —— đương nhiên hầu hết đều là Bạch Dụ đang nói, hiện tại kết hôn rồi Miêu Húc ngược lại được rãnh rổi.
Anh mở APP video, dựa vào đầu giường và bắt đầu xem thứ mình muốn xem.
Anh theo dõi một chú mèo nổi tiếng trên mạng đã lâu mà không có thời gian xem video của nó, hôm nay anh có thể xem hết trong một lần thật sướng.
Khi còn nhỏ vì lý do gia đình, anh muốn có một con thú cưng đi cùng, mong ước này chưa bao giờ thực hiện được, thời gian trôi qua nó đã trở thành nỗi ám ảnh của anh, và anh ngày càng yêu thích những con vật nhỏ.
Đáng tiếc động vật nhỏ không thích anh, cơ bản là chó mèo đều phải đi vòng quanh anh.
Chắc là do anh không đủ thân thiện, Miêu Húc nghĩ tới Vương Anh Chiêu, Chiêu Chiêu cũng không thích anh, điểm này thật giống mèo.
Thấy hơi thất bại.
Ngoài mặt, anh ta giả vờ rộng lượng và bảo Vương Dần Nhất hãy thong thả, nhưng thực tế, tâm trạng của anh giống như nhìn thấy một con mèo con đi dạo xung quanh mình, luôn có chút thất vọng.
Anh thực sự hy vọng có thể hòa hợp với trẻ em và động vật.
Miêu Húc vừa xem video hít mèo, vừa kéo khóe miệng luyện tập cách cười trở nên thân thiện.
Khi đang thưởng thức xem video thì có tiếng gõ cửa.
Miêu Húc tạm dừng video, ném điện thoại lên giường, đứng dậy mở cửa.
Khi mở cửa, anh chỉ có thể nhìn thấy Vương Dần Nhất ở bên ngoài, nhưng... anh ta đang mặc đồ ngủ.
Mà, đã quá muộn rồi.
Quần áo mặc ở nhà bình thường trông hơi lạ đối với người đàn ông này. Rõ ràng là nó đã được cài cúc đàng hoàng, nhưng cổ áo lộ ra một chút da thịt, dưới ánh đèn dịu nhẹ vào ban đêm trông có vẻ ấm áp và mơ hồ.
Miêu Húc dựa vào khung cửa hỏi: "Sao vậy?"
Vương Dần Nhất nhếch khóe miệng, ánh mắt lóe lên, hỏi Miêu Húc: "Chúng ta kết hôn rồi phải không?"
Miêu Húc theo bản năng cảm nhận được ý đồ của anh ta, đứng thẳng lên gật đầu: "Ừ."
Vương Dần Nhất chớp mắt nói: "Chúng ta ngủ chung được không?"
Về lý thuyết thì là như vậy, nhưng chẳng phải hai người đã thống nhất sẽ làm suôn sẻ từng bước một sao?
Vốn dĩ Miêu Húc còn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết hai người không cần phải sống chung một phòng.
Miêu Húc nói: "Anh không cần ở với đứa nhỏ sao?"
Vương Dần Nhất trả lời: "Tôi dỗ nó ngủ rồi, bình thường tôi cũng dạy nó ngủ một mình."
Miêu Húc vẫn im lặng, chặn cửa không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng nói: "Nhưng bít tết vẫn chưa chín mà."
Vương Dần Nhất giật giật khóe miệng nói: "... Không cho vào lửa thì không bao giờ chín được."
Miêu Húc hơi cúi đầu, trên người mặc áo thun, quần thể thao ngang đùi, Vương Dần Nhất biết anh còn trẻ, chẳng qua ngày thường anh nghiêm túc lại khiến người khác bỏ qua tuổi anh.
Cách anh ăn mặc bây giờ trông trẻ con hơn rất nhiều.
Miêu Húc tính cách nghiêm túc và cổ hủ, việc anh chấp nhận một cuộc hôn nhân chớp nhoáng đã là một điều kỳ diệu, giờ đây hai người đã không có nền tảng quan hệ sẽ càng khó tiến xa hơn.
Vương Dần Nhất từng bước thuyết phục anh: "Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy giữa chúng ta có chút tương đồng." Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta thậm chí có thể trò chuyện một lúc trước khi đi ngủ."
Miêu Húc giãy giụa một lát, mới chậm rãi di chuyển thân thể nhường đường cho Vương Dần Nhất.
Vương Dần Nhất vừa thành công chen vào phòng Miêu Húc, đứng ở giữa phòng quay lưng về phía cửa, vừa nở nụ cười đắc thắng trên môi, liền nghe thấy Miêu Húc ở phía sau nói.
"Khi còn ở học viện cảnh sát, tôi đã là quán quân tán đả."
Vương Dần Nhất: "......"
Ý tứ là nếu anh ta muốn làm điều gì đó mà không có sự cho phép của anh, anh ta có thể gặp phải sự phản kháng dữ dội.
Tác giả có lời muốn nói: Này thì, cảnh sát Miêu có một biệt danh, gọi là "Võ Tòng"
Editor: Võ Tòng đánh hổ hớ hớ hớ hớ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT