Nghe được xưng hô này, Diệp Ngữ Thần nghiêm túc nhìn chằm chằm Vũ Tu hai giây, không chắc hỏi: "Cậu cố ý à?"
Vũ Tu nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ trong trẻo: "Cố ý gì?"
Hóa ra, đây là kỹ năng diễn xuất của diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Lan?
Thật là một cái gì đó...
"Đừng nói với tôi là hot search không phải cậu mua." Diệp Ngữ Thần nói xong lấy điện thoại ra.
Lúc này, trong ký túc xá đột nhiên có người hỏi: "Vũ Tu, ai vậy?"
Vũ Tu liền đóng cửa phòng, tiến lên hai bước: "Hot search gì?"
"Vũ Tu, giáo thảo." Diệp Ngữ Thần mở Weibo, vốn định đưa điện thoại đến trước mặt Vũ Tu, nhưng ai ngờ hắn lại tới gần, che phủ điện thoại của anh dưới bóng râm.
"Không phải tôi mua." Vũ Tu cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại của Diệp Ngữ Thần, "Mà là người quản lý của tôi."
Lọn tóc ướt sũng như có như không lướt qua trán Diệp Ngữ Thần, anh nhíu mày, nghiêng người ra sau: "Người quản lý của cậu?"
"Ừ." Vũ Tu lùi lại một bước, "Cũng là mẹ tôi."
Nét mặt và cử chỉ của Vũ Tu đều rất tự nhiên, không giống như đang diễn.
Trong lòng Diệp Ngữ Thần đã có khuynh hướng tin tưởng, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Tôi nhìn dáng vẻ này của cậu cũng không có ý kiến."
"Ý kiến của tôi không quan trọng." Vũ Tu nói xong đi về phía thang máy, "Không phải anh muốn cho tôi tham khảo bài phát biểu của anh sao?"
"Khụ khụ." Diệp Ngữ Thần mất tự nhiên hắng giọng, chuyển sang giao diện WeChat, "Thêm WeChat đi."
Vũ Tu không mang theo điện thoại, chỉ báo số điện thoại của mình, sau khi Diệp Ngữ Thần gửi yêu cầu kết bạn, anh đi theo Vũ Tu vào thang máy.
"Anh đi tầng mấy?" Vũ Tu ấn tầng ngầm một, nơi đó là phòng máy giặt.
"Tôi không ở đây." Diệp Ngữ Thần ấn tầng một cho mình.
"Tôi nhớ khoa biểu diễn cũng ở trong tòa nhà này mà." Vũ Tu nói.
"Tôi không ở." Diệp Ngữ Thần lười giải thích anh ở khu ký túc xá dành cho giảng viên có hoàn cảnh tốt hơn, nhưng anh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ hỏi, "Sao cậu không học khoa biểu diễn?"
Vũ Tu không trả lời ngay, nhìn màn hình thang máy do dự hai giây rồi nói: "Tôi không muốn làm diễn viên."
Diệp Ngữ Thần không ngạc nhiên lắm: "Cậu muốn làm đạo diễn?"
Vũ Tu lắc đầu: "Cũng không muốn."
Diệp Ngữ Thần có chút khó hiểu: "Vậy cậu còn đăng ký khoa đạo diễn."
"Ban đầu, tôi muốn đăng ký chuyên ngành văn học kịch bản sân khấu điện ảnh và truyền hình." Vũ Tu quay đầu lại, nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Mẹ tôi không đồng ý, sau đó mới đăng ký khoa đạo diễn như một sự thỏa hiệp."
"Văn học kịch bản sân khấu điện ảnh và truyền hình?" Diệp Ngữ Thần kinh ngạc nhướng mày, "Biên kịch?"
"Ừ." Vũ Tu gật đầu, "Anh không cảm thấy người viết truyện rất lợi hại sao?"
Diệp Ngữ Thần không thể tưởng tượng nổi mà nhìn diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Lan trước mắt này: "...Đầu cậu bị úng nước rồi."
Vũ Tu cũng không tức giận, lại hỏi Diệp Ngữ Thần: "Anh muốn làm diễn viên sao?"
Bây giờ nhớ lại, khi Diệp Ngữ Thần học năm ba, anh vẫn luôn tin tưởng mình sẽ là một diễn viên trong tương lai.
Là diễn viên đứng trên sân khấu nhận giải được mọi người quan tâm, được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu và đèn flash và là diễn viên nổi tiếng công thành danh toại.
Đáng tiếc, ước nguyện không thành hiện thực, thay vì làm diễn viên, anh lại trở thành ông chủ của một 'homestay'.
Diệp Ngữ Thần đã nghĩ thoáng từ lâu, bởi vì có rất ít người thật sự thực hiện được ước mơ của mình, người bình thường sẽ gặp đủ loại bất lực, cuối cùng đành phải gác lại ước mơ của mình.
Diệp Ngữ Thần cũng là người bình thường, anh cũng không ngoại lệ.
"A, nhẹ chút."
Cơ bắp thắt lưng bị Triển Dương ấn đến đau nhức, Diệp Ngữ Thần không khỏi nhíu mày.
Triển Dương hơi thả lỏng sức lực, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm: "Không phải em đã nói với anh là không được vận động mạnh sao?"
"Tôi không có làm." Diệp Ngữ Thần bất đắc dĩ nói.
Anh bị Vũ Tu 'ép' vận động, nếu không phải Vũ Tu bị anh đạp bay xa như vậy, anh cũng không biết hai chân mình còn có sức như thế.
"Vậy, tại sao anh lại đau lưng." Triển Dương trách móc nói, "Đây là anh không tôn trọng thành quả lao động của em."
Những nhân viên khác ở trong sơn trang không ai dám nói chuyện với Diệp Ngữ Thần như vậy, nhưng anh biết mình đuối lý, cũng không so đo, chỉ thản nhiên nói: "Được rồi, xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Tính tình người trẻ tuổi đến rồi đi nhanh chóng, lúc sau, Triển Dương đã không còn tức giận với Diệp Ngữ Thần nữa: "Tối hôm qua, các anh làm gì vậy?"
"Chơi cờ mà thôi." Diệp Ngữ Thần lười biếng nằm sấp trên giường, nhắm mắt nói chuyện với hắn.
"Sao chơi cờ lại đau lưng?" Triển Dương hỏi.
Lần này, Diệp Ngữ Thần không trả lời.
Triển Dương thức thời không hỏi tiếp nữa, hai tay ấn vào thắt lưng Diệp Ngữ Thần, tìm kiếm điểm đau, cũng may không có vấn đề gì lớn.
"Sau này, anh đừng đi gặp Vũ Tu một mình, muốn gặp thì em đi cùng anh, dù gì hắn cũng là người quen cũ của anh, sao lại không biết anh..."
"Triển Dương." Diệp Ngữ Thần mở mắt, giọng điệu không hề gợn sóng, "Cậu lấy thân phận gì bảo tôi đừng đi gặp Vũ Tu một mình?"
Triển Dương mấp máy môi, có chút chột dạ nói: "...Chuyên gia vật lý trị liệu."
"Cậu là đang nhắc nhở tôi nên đổi chuyên gia vật lý trị liệu khác sao?"
Mặc dù, giọng điệu của Diệp Ngữ Thần vẫn như ngày thường, nhưng Triển Dương vẫn sợ tới mức rụt bả vai lại, nhỏ giọng nói: "Thầy Diệp, em sai rồi."
Diệp Ngữ Thần nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc này, điện thoại anh đặt bên cạnh đột nhiên rung lên, làm cho mí mắt anh vừa mới nhắm lại, lại mở ra lần nữa.
"Là tin nhắn Wechat." Triển Dương như thường ngày lên tiếng nhắc nhở.
Nếu là tin tức hoặc tin nhắn rác, Diệp Ngữ Thần đang làm vật lý trị liệu, không cần phải xem.
Thật ra, Diệp Ngữ Thần cũng lười xem Wechat, nhưng điện thoại ở ngay bên cạnh, anh xem một chút cũng không sao.
Anh tùy ý dựng điện thoại lên, tiện cho mình nằm sấp nghiêng đầu xem, khi nhìn thấy tin nhắn chưa đọc trong, anh lập tức thu hồi dáng vẻ lười nhác, dùng cùi chỏ chống nửa thân trên, để điện thoại trước mặt.
【Vũ Tu: Thầy Tạ, gần đây đang viết kịch bản mới sao?】
Trong giao diện WeChat chỉ có một người bạn tốt, không cần mở khung chat, Diệp Ngữ Thần thấy có tin nhắn chưa đọc, liền biết là Vũ Tu.
Anh cố ý đợi một lúc rồi mới trả lời tin nhắn.
【Tạ Hiểu: Đang viết.】
Tin nhắn mới nhanh chóng xuất hiện trong khung chat.
【Vũ Tu: Đề tài gì?】
Diệp Ngữ Thần chậm rãi gõ chữ, Triển Dương ở phía sau tri kỷ hỏi: "Thầy Diệp, có muốn em kê gối cho anh không?"
"Ừ." Diệp Ngữ Thần lật điện thoại, không muốn Triển Dương nhìn thấy bất kỳ nội dung gì, "Lấy ra đây."
Lúc đầu, nhân viên trong sơn trang cũng không có gọi Diệp Ngữ Thần là 'Thầy Diệp'.
Sau đó, bởi vì anh cả Diệp Ngữ Thần thỉnh thoảng sẽ đến đảo, nhân viên gọi 'Anh Diệp' rất dễ bị nhầm lẫn nên anh liền bảo mọi người gọi xưng hô thường dùng trong nghề phụ của anh.
Nghề phụ của Diệp Ngữ Thần là biên kịch, bút danh là Tạ Hiểu, chưa bao giờ lộ diện ra bên ngoài.
Tác phẩm 'Sống có gì vui' của anh đã bỏ lỡ giải biên kịch xuất sắc nhất giải Kim Lan năm nay, nhưng lại giúp nam chính Vũ Tu giành được giải ảnh đế đầu tiên trong đời.
Sau khi kê gối lên ngực, áp lực khuỷu tay giảm đi rất nhiều, Diệp Ngữ Thần nhàn nhã ấn nút gửi.
【Tạ Hiểu: Đề tài tội phạm.】
【Vũ Tu: Nếu có thể, tôi hy vọng còn có thể hợp tác với Thầy Tạ.】
Kể từ khi 'Sống có gì vui' trở nên nổi tiếng, vô số cành ô liu ném về phía Diệp Ngữ Thần.
Anh không ham danh tiếng, không ham lợi nhuận, tất cả lời mời đều một mực từ chối, chỉ là không ngờ tới Vũ Tu vậy mà lại chủ động xin anh kịch bản.
【Tạ Hiểu: Cái này không do tôi quyết định, phải xem ý của nhà sản xuất.】
【Vũ Tu: Tôi hiểu rồi.】
【Vũ Tu: Bữa tối lần trước hơi đông người, lần sau tôi mời thầy Tạ một bữa.】
Bữa tối lần trước... Diệp Ngữ Thần suy nghĩ một chút, cũng chính là sau lễ trao giải Kim Lan, đoàn làm phim chúc mừng Vũ Tu giành được giải ảnh đế.
Bản thân Diệp Ngữ Thần đương nhiên sẽ không lộ diện, vì vậy 'Tạ Hiểu' mà Vũ Tu quen biết, thật ra chính là chị họ anh, một người thích tham gia náo nhiệt.
【Tạ Hiểu: Được.】
【Vũ Tu: Còn nữa, gần đây tôi đi du lịch, mua cho thầy mấy món quà nhỏ, địa chỉ của thầy vẫn không thay đổi chứ?】
Món quà nhỏ?
Là chủ sở hữu hòn đảo, Diệp Ngữ Thần không nhớ rõ trên đảo của mình có mở cửa hàng lưu niệm.
Chẳng lẽ, Vũ Tu muốn gửi cho anh cá muối sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Ngữ Thần khẽ cười, tiếp tục trả lời tin nhắn.
【Tạ Hiểu: Không thay đổi.】
Rất lâu trước đây, địa chỉ mà Tạ Hiểu gửi cho Vũ Tu là phòng bảo vệ của Học viện Điện ảnh Châu Cảng, cũng sẽ không bại lộ chỗ thật của Diệp Ngữ Thần.
"Thầy Diệp, tán gẫu với ai vậy?" Triển Dương ở phía sau đột nhiên hỏi, "Vui vẻ như vậy."
"Không có ai." Diệp Ngữ Thần cất điện thoại, "Ấn xong chưa?"
"Xong rồi, có thể bắt đầu chườm nóng."
Triển Dương đặt túi vật lý trị liệu lên lưng Diệp Ngữ Thần, đắp chăn mỏng cho anh: "Anh nghỉ ngơi đi, nửa tiếng sau em tới gọi anh."
"Ừ." Thắt lưng ấm áp, thoải mái đến mức khiến người ta mơ màng.
Ý thức của Diệp Ngữ Thần dần trở nên mơ hồ, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh còn mơ màng nghĩ, sở dĩ anh có thể trở thành biên kịch, còn là nhờ những tiết học chùa cảm thụ văn học ở bên cạnh Vũ Tu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT