Diệp Ngữ Thần thật sự không đứng dậy nổi, hai chân dùng sức, thắt lưng liền liền vô cùng đau đớn.

Nhưng dường như Vũ Tu cũng không có ý để cho anh tự mình đứng lên, một tay vòng sau lưng anh, một tay ôm lấy chân anh cong lên, bế anh lên.

Chỗ trầy xước da vẫn còn đau nhức, nhưng Diệp Ngữ Thần cũng không để ý nữa, sau khi Vũ Tu bế anh đến ghế sô pha trong phòng khách, hai tay anh chống ở phía sau, giảm bớt gánh nặng ở thắt lưng: "Anh không cầm điện thoại, em giúp anh gọi Triển Dương trở về đi."

Vũ Tu đang định đi tìm hộp thuốc liền nhíu mày nói: "Gọi anh ta làm gì?"

Diệp Ngữ Thần nói: "Cậu ấy là chuyên gia vật lý trị liệu của anh."

-

Túi vật lý trị liệu trên giường massage vẫn còn ấm, Triển Dương đỡ Diệp Ngữ Thần nằm xuống, dùng ngón cái ấn thắt lưng anh, mà hắn ấn đến đâu thì câu trả lời của anh đều là 'Đau'.

Vũ Tu đứng ở bên giường, có chút choáng váng: "Eo anh nghiêm trọng như vậy sao?"

Vừa rồi ở dưới tầng, Diệp Ngữ Thần nói ngắn gọn chuyện mình bị bệnh thắt lưng, mà Vũ Tu hiển nhiên còn chưa tiêu hóa hết.

"Còn tốt." Anh không muốn Vũ Tu đối xử với mình như người bệnh, "Mấy năm nay, cơn đau đã giảm bớt."

"Nhưng bây giờ lại nghiêm trọng rồi." Triển Dương vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Vũ Tu, sau đó lại nói với Diệp Ngữ Thần, "Thầy Diệp, sao anh lại làm mình thành như thế này?"

Bàn tay và đầu gối của Diệp Ngữ Thần đều trầy xước da, nhìn qua có chút nhếch nhác. Vũ Tu cũng không biết băng bó, quấn tay anh thành bánh chưng, càng làm cho Triển Dương không nhìn nổi.

"Anh đi lấy hộp thuốc đi." Triển Dương nói với Vũ Tu, "Tôi sẽ xử lý vết thương cho thầy Diệp lần nữa."

Trong loại chuyện này, Triển Dương là chuyên gia, hơn nữa Vũ Tu cũng không rõ tình hình, Triển Dương nói chuyện liền cường thế lên.

Mà lần này Vũ Tu cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể rời khỏi phòng, đi xuống tầng lấy hộp thuốc.

"Thầy Diệp, chắc là anh phải đi kiểm tra lại lần nữa." Sau khi Vũ Tu rời đi, Triển Dương ấn thắt lưng Diệp Ngữ Thần nói, "Trước kia, nơi này của anh sẽ không cảm thấy đau, nhưng bây giờ cơn đau đã lan rộng. Em không chắc có phải vừa rồi anh bị té ngã làm cho cơ bắp cũng bị tổn thương hay không."

"Ừ." Diệp Ngữ Thần nhíu mày, "Cậu ấn nhẹ thôi."

"Còn nữa," Triển Dương muốn nói lại thôi, "Chỗ này của anh có dấu răng, là Vũ Tu cắn sao?"

Triển Dương muốn kiểm tra tình trạng thắt lưng của Diệp Ngữ Thần, đương nhiên phải kéo quần của anh xuống phía trên xương cụt.

Như thế, bờ mông khó tránh khỏi lộ ra, mà chỗ đó rõ ràng có vết dấu răng sâu.

Vừa rồi, Vũ Tu cũng thấy được dấu răng kia, nếu đổi lại là lúc thường ngày, hắn sẽ không bao giờ để Triển Dương chạm vào thắt lưng của Diệp Ngữ Thần, nhưng vừa rồi hắn cũng chỉ có thể đứng sang một bên, không nói một lời.

Diệp Ngữ Thần không trả lời phải hay không, nhưng dấu răng này ngoại trừ là Vũ Tu cắn ra, cũng không có khả năng nào khác.

"Em hiểu anh ấy nhất định đối với anh..." Triển Dương dừng một chút, uyển chuyển nói, "Chỉ là tình trạng này của anh, có phải nên nhắc nhở anh ấy tiết chế chút hay không?"

Lẽ nào Diệp Ngữ Thần không muốn để cho Vũ Tu tiết chế sao?

Vừa đấm vừa xoa đều vô dụng, vừa lên giường liền biến thành chó điên.

"Tôi biết rồi." Diệp Ngữ Thần lạnh nhạt nói.

"Vậy bây giờ em liên hệ với viện trưởng Cung sao?" Triển Dương lại hỏi.

Diệp Ngữ Thần cũng cảm thấy cần phải kiểm tra cẩn thận, liền nói: "Được."

Hộp thuốc được đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, nhưng sau khi Vũ Tu đi vào phòng khách, hắn cũng không vội lấy hộp thuốc mà lấy điện thoại ra bấm số của Diệp Bính Khôn.

Chắc là Diệp Bính Khôn đang bận, điện thoại vang lên hồi lâu mới nghe máy: "Lại làm sao vậy?"

Khoảng mười phút trước, Vũ Tu giả vờ đi câu cá, gọi điện thoại cho Chu Tuyền và Diệp Bính Khôn, hỏi thân thể Diệp Ngữ Thần xảy ra chuyện gì.

Kết quả là cả hai đều không nói cho hắn biết, trở về còn bắt gặp Triển Dương, lúc này mới làm cho hắn vô cùng tức giận.

Mà vừa rồi hắn tức giận bao nhiêu, bây giờ liền tự trách bấy nhiêu.

"Viêm cột sống dính khớp là bệnh gì?" Vũ Tu đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hắn lên mạng tra thông tin, nhưng hoàn toàn không hiểu, mà Diệp Ngữ Thần lại bị thương nên hắn cũng không thể tiếp tục hỏi, đành phải gọi điện thoại hỏi Diệp Bính Khôn.

"Cậu biết rồi?" Diệp Bính Khôn có chút kinh ngạc, "Hai người không cãi nhau chứ?"

Dù sao hắn cũng là anh trai ruột của Diệp Ngữ Thần, thoáng cái liền nghĩ đến hai người có thể phát sinh tranh chấp.

Nhưng Vũ Tu không có tâm tư trả lời câu hỏi này, tiếp tục hỏi: "Sao anh ấy lại bị bệnh này?"

"Bác sĩ nói nguyên nhân bệnh này rất phức tạp." Nhận thấy Vũ Tu đã biết chuyện này, Diệp Bính Khôn dứt khoát tán gẫu, "Nhân tố di truyền chiếm tỷ lệ rất lớn, nhưng nhà chúng tôi không có ai mắc bệnh này, cho nên khả năng là em ấy luyện múa không có coi trọng những vết thương nhỏ của mình, cuối cùng mắc phải căn bệnh này."

"Tôi tra thì căn bệnh này không cách nào chữa khỏi, có đúng không?"

"Đúng là không có cách nào chữa khỏi, nhưng tình trạng của Thần Thần khá tốt, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, cũng không có cảm giác gì."

...Nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt.

Cuối cùng, Vũ Tu đã hiểu tại sao Diệp Ngữ Thần lại trở nên thanh tâm quả dục như vậy.

Không phải là không còn thích hắn như trước nữa mà là cơ thể anh ấy không thể chịu nổi giày vò như vậy.

Vũ Tu không khỏi có chút bực bội: "Anh ấy mắc bệnh này từ khi nào vậy? Khi anh ấy nhảy múa ở Vũ đoàn nước ngoài sao?"

Nếu đúng như vậy thì lúc trước còn không bằng đi theo con đường diễn viên, tại sao phải đi ra nước ngoài nhảy múa?

"Cậu nghĩ nhiều rồi," Diệp Bính Khôn nói, "Em ấy không hề đi ra nước ngoài nhảy múa."

Vũ Tu khó tránh khỏi ngẩn người, hắn vẫn còn nhớ trong WeChat lúc chia tay, Diệp Ngữ Thần rõ ràng đã nói phải đi ra nước ngoài phát triển.

Nhưng Diệp Bính Khôn lại nói anh ấy không có đi.

Thời gian thoáng cái kéo trở lại tám năm trước, Vũ Tu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc này đầu óc hắn rất hỗn loạn, không nghĩ ra được: "...Anh ấy không có đi ra nước ngoài?"

"Lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào ngày sinh nhật của em ấy, cậu còn nhớ không?" Diệp Bính Khôn hỏi.

"Nhớ." Vũ Tu nói: "Tôi còn đặc biệt từ đoàn làm phim chuồn ra ngoài để chúc mừng sinh nhật anh ấy."

Kết quả là Diệp Ngữ Thần hẹn một nhóm bạn đến tụ tập ở nhà anh, Vũ Tu tức giận đến mức quay người bỏ đi.

"Ngày đó, có phải cậu giận dỗi em ấy không, biết rõ em ấy đuổi theo cậu ở phía sau, nhưng cậu vẫn bỏ đi?"

"Nếu như đuổi tới thang máy cũng gọi là đuổi theo," Vũ Tu nói, "Tôi đợi ở dưới tầng một lát, nhưng anh ấy căn bản không có xuống dưới tìm tôi."

Cũng chính vì thế mà Vũ Tu một mực so đo với Diệp Ngữ Thần, sống chết không chịu chủ động gọi điện thoại qua.

Mà mấy ngày sau, cuối cùng hắn cũng đợi được điện thoại của Diệp Ngữ Thần, kết quả là hai người chỉ nói được vài lời, Diệp Ngữ Thần liền muốn chia tay hắn.

Diệp Bính Khôn thở dài một hơi, nói: "Đó là bởi vì em ấy vì đuổi theo cậu mà ngã từ trên cầu thang xuống."

Nhận thức lâu nay đột nhiên bị đảo lộn, Vũ Tu không thể tin được những gì mình nghe thấy: "...Cái gì?"

"Lúc ấy, em ấy bị ngã rất nặng, ngay cả điện thoại cũng bị rơi hỏng, nhưng bệnh thắt lưng của em ấy không liên quan nhiều đến chuyện này." Diệp Bính Khôn tiếp tục nói, "Tối hôm đó, tôi đưa em ấy đến bệnh viện, mới biết em ấy đã đau thắt lưng rất lâu, nhưng sợ chậm trễ quay 'Thục Tú', nên em ấy cũng không muốn nghỉ ngơi."

Đầu óc Vũ Tu đã hoàn toàn hỗn loạn, một ít mảnh vỡ dần dần chắp vá lại với nhau, hắn cấp bách hỏi: "Cho nên lúc đó anh ấy không làm diễn viên là bởi vì bệnh thắt lưng?"

"Bệnh này của em ấy cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng, làm sao có thể làm diễn viên?" Diệp Bính Khôn nói, "Nhảy múa càng không có khả năng, em ấy đứng lâu cũng sẽ mệt mỏi. Hình đại diện WeChat trước đây của em ấy là một ngôi nhà màu đỏ, đó là một trung tâm phục hồi chức năng ở nước ngoài, em ấy đã ở đó ba năm để điều trị."

Một cơn ù tai thật lớn bao trùm Vũ Tu, hắn chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Trái tim hắn giống như bị đào một cái hố không đáy, mọi cảm xúc đều rơi vào cái hố đó, trộn lẫn với nhau, chìm xuống vô tận.

Lúc trước, khi biết Vũ Mẫn mắc bệnh nan y, Vũ Tu cũng không có khó chịu như vậy.

"Tại sao anh ấy," Vũ Tu mấp máy đôi môi khô khốc, "Không nói cho tôi biết?"

"Tính cách của em ấy, cậu còn không biết sao?" Diệp Bính Khôn lại thở dài một hơi, "Em ấy hễ có chuyện gì thì đều hiếu thắng, rõ ràng có thể thông qua các mối quan hệ để nhập học, nhưng em ấy vẫn nhất quyết tự mình đi thi. Khi em ấy biết mình có khả năng sẽ tàn tật, ngay cả tôi em ấy cũng không muốn gặp, sao có thể nói cho cậu biết?"

"Tàn tật?" Vũ Tu ngẩn người, "Anh ấy có khả năng sẽ tàn tật sao?"

"Đúng, cho nên em ấy thật sự không muốn cậu biết chuyện này." Diệp Bính Khôn nói xong, lại an ủi, "Nhưng cậu yên tâm, bệnh tình của em ấy đã được khống chế tốt, chỉ cần bảo vệ tốt eo thì sẽ không có vấn đề gì."

Trời.

Vũ Tu nhớ lại những ngày qua, hắn đã làm những gì...

"Anh ấy rõ ràng có thể nói cho tôi biết." Vũ Tu lẩm bẩm nói, "Tại sao anh ấy phải giấu tôi..."

"Em ấy vô cùng để ý chuyện mình bị bệnh." Diệp Bính Khôn nói, "Mấy năm nay, tôi có thể cảm nhận được em ấy đang chậm rãi tốt lên, nhưng vừa nhắc tới bệnh của em ấy, em ấy vẫn sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm, cho nên tôi và Chu Tuyền đều không dám nói cho cậu biết. Nhưng bây giờ cậu cũng biết rồi, tôi hy vọng các cậu có thể trò chuyện thật tốt.".

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Thần Bí |||||

Diệp Bính Khôn nói những lời này, chắc chắn là một quả bom hạt nhân nổ tung trong lòng Vũ Tu.

Kể từ khi cùng Diệp Ngữ Thần tái hợp đến nay, Vũ Tu luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn, bây giờ nghĩ lại, chỉ là rất nhiều chuyện từ đầu đến cuối hắn đều không có thuyết phục bản thân mà thôi.

Chẳng hạn như, tại sao Diệp Ngữ Thần lười đi lại ngồi trên xe lăn, tại sao còn chưa buông xuống lại không tới tìm hắn...

Trước đây, Vũ Tu ép buộc mình tìm lý do hợp lý cho tất cả những chuyện này, cũng chính vì thế mà hắn luôn cảm thấy bất an, cho dù Diệp Ngữ Thần có ngủ ở bên cạnh hắn, hắn vẫn cảm thấy giữa hai người dường như còn có khoảng cách.

Mà bây giờ mọi chỗ không hợp lý đều khép lại, nhưng Vũ Tu lại không cách nào bình tĩnh.

Hắn hồi tưởng lại từng chút một tám năm qua, cố tưởng tượng xem Diệp Ngữ Thần sống cuộc sống như thế nào, nhưng hắn phát hiện mình nghĩ không ra.

Hắn chỉ có thể cảm thấy may mắn vì mình chưa thật sự từ bỏ, cũng may mắn vì hắn đã lựa chọn con đường trở thành diễn viên, để Diệp Ngữ Thần luôn có thể nhìn thấy hắn.

-

Vũ Tu đi một lúc lâu mà vẫn chưa trở lại, Triển Dương chỉ có thể tự mình đi xuống tầng dưới.

Hộp thuốc được đặt ở vị trí dễ thấy trên bàn trà, nhưng Vũ Tu lại ngồi xuất thần trên ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Triển Dương đưa tay vẫy vẫy trước mặt Vũ Tu, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.

Vốn dĩ hắn và Vũ Tu cũng không mấy quen biết, cho nên hắn không để ý tới Vũ Tu nữa, chỉ cầm hộp thuốc lên tầng.

Lúc này, Diệp Ngữ Thần nhìn thấy Triển Dương trở về, có chút kỳ quái hỏi: "Vũ Tu đâu?"

"Ở dưới tầng." Triển Dương xử lý vết thương cho Diệp Ngữ Thần một lần nữa.

Lần này, Diệp Ngữ Thần càng thêm kỳ quái: "Em ấy đang làm gì vậy?"

"Không biết." Triển Dương cũng không quá để ý, thuận miệng nói, "Hình như là tự kỷ rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play