Dì đang thu dọn bát đũa ở trong phòng ăn, nhìn thấy Vũ Tu khiêng Diệp Ngữ Thần vào, tròng mắt trợn tròn, suýt nữa rớt ra khỏi hốc mắt.
Thầy Diệp từ trước đến nay luôn ổn trọng đã từng bị ai thấy qua dáng vẻ này bao giờ đâu?
Anh đã có thể tưởng tượng được tin đồn giữa anh và Vũ Tu sẽ được lan truyền trên đảo nhanh như thế nào, nhưng Vũ Tu cứ một mực không chút kiêng dè, nghênh ngang khiêng anh đi ngang qua phòng ăn, như sợ dì không nhìn thấy bọn họ.
"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần nổi cáu chống vào lưng Vũ Tu, cố gắng hết sức duỗi thẳng nửa người trên, muốn từ trên vai hắn trượt xuống, nhưng hắn siết chặt hai chân của anh, mông dưới của anh kẹt ở trên cánh tay hắn, đành phải tùy ý Vũ Tu từng bước khiêng anh vào thang máy.
"Em muốn khiêng anh đi đâu?" Diệp Ngữ Thần nổi giận hỏi.
"Có phải anh gầy đi rồi không?" Vũ Tu cuối cùng cũng không còn giả câm giả điếc nữa, "Trước kia anh nhẹ như vậy à?"
Mấy năm nay, cân nặng của anh cũng không thay đổi nhiều, chỉ là bớt chút cơ bắp, giảm ba đến năm cân, nhưng tuyệt đối không đến mức dễ bị người khác nhận ra như vậy.
Ngược lại là Vũ Tu, ngực của hắn rõ ràng dày hơn rất nhiều, tràn đầy sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Đó là bởi vì Vũ Tu trở nên mạnh hơn, không phải anh nhẹ đi.
Sau khi nhận ra điều này, Diệp Ngữ Thần khó tránh khỏi hơi mất cân bằng ở trong lòng.
Nếu như không phải bởi vì bị bệnh, có phải anh cũng có thể khiêng Vũ Tu lên hay không?
Suy nghĩ không đúng lúc nhanh chóng bị kéo về, bởi vì Diệp Ngữ Thần phát hiện Vũ Tu khiêng anh vào phòng ngủ của anh.
Dự cảm nguy hiểm càng lúc càng lớn, anh bất an túm chặt quần áo của Vũ Tu: "Em thật sự muốn chơi trò bác sĩ à?"
Vũ Tu không trả lời, ném Diệp Ngữ Thần lên giường.
Vô số vết lõm ngay lập tức xuất hiện trên giường ngủ ngay ngắn, ngay cả thần kinh của Diệp Ngữ Thần cũng căng thẳng theo: "Vũ Tu?"
"Bác sĩ Tiểu Vũ còn đang thực tập." Vũ Tu quỳ đầu gối xuống giường, đè cổ tay Diệp Ngữ Thần lên đỉnh đầu anh, "Nếu có chỗ nào không quen, xin hãy thông cảm."
Diệp Ngữ Thần thật sự không ngờ Vũ Tu lại diễn ngay lúc này, anh giống như học sinh kém phản ứng chậm nửa nhịp, không theo kịp tiết tấu của Vũ Tu: "...Bác sĩ Tiểu Vũ?"
"Ở đây." Vũ Tu dùng thân thể bao phủ Diệp Ngữ Thần, cứ như vậy nhìn anh, "Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải kịp thời nói cho bác sĩ Tiểu Vũ biết."
Nói xong, Vũ Tu rút tay phải ra khỏi đỉnh đầu Diệp Ngữ Thần, nâng má anh lên, dùng ngón cái lau khóe môi anh, hỏi: "Vết thương ở đây là sao vậy?"
Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, muốn rút cổ tay bị đè về, nhưng Vũ Tu chỉ dùng một tay liền khiến anh không thể nhúc nhích.
Quả nhiên, vẫn là bởi vì quá lâu rồi không có rèn luyện sao? Rõ ràng trước kia, sức lực của anh và Vũ Tu không có sự chênh lệch khác xa nhau như vậy.
"Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, "Anh không có tâm tư chơi đùa với em."
Vũ Tu nói một câu 'Được thôi', Diệp Ngữ Thần tưởng hắn cuối cùng cũng buông anh ra, nhưng ai ngờ ngay sau đó Vũ Tu lại nói: "Nếu bệnh nhân không phối hợp, vậy bác sĩ Tiểu Vũ chỉ có thể xem mà điều trị."
Lồng ngực rắn chắc đột nhiên đè xuống, Diệp Ngữ Thần thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Vũ Tu đã hôn lên khóe miệng của anh.
Khác với sự nổi điên trước đó, lần này 'bác sĩ Tiểu Vũ' vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng mút rất lâu, lúc này mới cạy mở hàm răng anh.
Khóe miệng không thấy đau, nhưng Diệp Ngữ Thần lại cảm thấy rất khó chịu, nghiêng đầu tránh nụ hôn của Vũ Tu, cau mày uốn nắn: "Chỗ này của em rõ ràng là trung tâm kiểm tra sức khỏe, sao có thể tự tiện điều trị cho khách hàng?"
Trung tâm kiểm tra sức khỏe chỉ đưa ra kết quả kiểm tra, bệnh gì và điều trị như thế nào đều do các bác sĩ trong khoa chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Diệp Ngữ Thần không thể chịu được kịch bản thiếu logic, khiến anh cảm thấy khó chịu y như ăn cơm ăn phải ruồi.
Dù sao Vũ Tu cũng là ảnh đế, sao có thể ngay cả chuyện cơ bản như vậy cũng diễn sai?
Vũ Tu trong nháy mắt thoát diễn, nở nụ cười: "Không phải anh không chịu phối hợp sao?"
Diệp Ngữ Thần nhất thời có chút phiền muộn, lại bắt đầu giãy dụa: "Em đi xuống cho anh."
"Anh nói đúng," Vũ Tu thu hồi ý cười, lần nữa tiến vào nhân vật, "Bác sĩ Tiểu Vũ chỉ có thể kiểm tra thân thể, không thể điều trị cho người khác."
"Anh cũng không cho em kiểm tra." Diệp Ngữ Thần phát hiện cách câu thông này có thể dùng tiếp, thuận theo lời Vũ Tu nói, "Anh không trả tiền, bây giờ em có thể đuổi anh ra ngoài."
"Ồ, chi phí không phải là vấn đề." Vũ Tu nói, "Thầy Tiểu Diệp có thể dùng cách khác để trả nợ."
...Thầy Tiểu Diệp.
Sao thêm chữ 'Tiểu' liền có thể thân mật như vậy chứ?
Diệp Ngữ Thần không thích Vũ Tu nói chuyện khiêu khích với anh như vậy, anh trừng mắt nhìn Vũ Tu nói: "Em học những thứ lộn xộn này từ đâu ra?"
"Em là sinh viên y khoa, đương nhiên là học được kiến thức từ trong trường học." Vũ Tu nói xong vén vạt áo anh lên, cúi người tiến đến bên tai anh nói, "Để em xem thân thể thầy Tiểu Diệp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Vạt áo trong nháy mắt bị vén lên ngực, lộ ra một mảng da thịt lớn chưa từng phơi nắng.
Đầu ngón tay Vũ Tu lướt qua lồng ngực trắng nõn, thỉnh thoảng còn xẹt qua anh đào run rẩy: "Chỗ này có khó chịu không?"
"Vũ Tu, em..." Diệp Ngữ Thần cắn chặt răng, liều mạng muốn rút cổ tay về, nhưng Vũ Tu cũng tăng thêm lực, đồng thời không hề báo trước vùi đầu cắn vào bên phải, khiến Diệp Ngữ Thần bỗng chốc không còn sức lực.
Lại nói, sở dĩ Vũ Tu thích cắn chỗ đó nhất, là bởi vì chỗ đó của Diệp Ngữ Thần mẫn cảm nhất, một cái chạm nhẹ thôi cũng có thể khiến anh mềm nhũn như cà chua nấu chín, vừa ngọt vừa mọng nước.
Mà chỗ đó của anh đã lâu không có ai chạm vào, lần này Vũ Tu thật sự là cho anh một cú bạo kích vô cùng.
"Được...Được rồi, Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần uốn éo người, muốn giải cứu nhược điểm trí mạng của mình, không thể không bắt đầu phối hợp với Vũ Tu, "Chỗ đó không có khó chịu."
Anh sợ nếu không phối hợp, Vũ Tu sẽ còn chơi đùa những chỗ khác của anh.
"Được." Bác sĩ Tiểu Vũ kiểm tra rất cẩn thận, mu bàn tay dán lên người Diệp Ngữ Thần, "Anh phát sốt sao? Tại sao cơ thể lại nóng như vậy?"
"Em còn không biết ngượng mà hỏi?" Diệp Ngữ Thần khó tin trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ làm xằng làm bậy ở trên người anh, "Em có thể đừng chạm vào anh không?"
"Vậy thì không được." Vũ Tu có chút nghiêm túc nói, "Trừ phi anh nói cho em biết rốt cuộc là anh khó chịu chỗ nào."
Nói xong, Vũ Tu lại thò tay vào trong lưng quần anh, anh luống cuống, buột miệng nói ra: "Thắt lưng!"
Vũ Tu nghe thấy dừng động tác lại, Diệp Ngữ Thần thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện viện cớ, bịa chuyện: "Vừa rồi thắt lưng hơi đau, không có gì nghiêm trọng, chỉ là không cẩn thận vận động mạnh mà thôi."
"Em xem nào." Giọng điệu của Vũ Tu không cố ý như vừa rồi, điều này chứng tỏ hắn đã thoát vai bác sĩ Tiểu Vũ.
Hắn xoay người Diệp Ngữ Thần lại, ngón cái đi tới gần thắt lưng: "Là chỗ này sao?"
"Ừ." Diệp Ngữ Thần thuận miệng đáp.
Thật ra, lúc này thắt lưng của anh không đau một chút nào, nhưng để đánh lừa Vũ Tu, anh chỉ có thể giả vờ giả vịt.
"Sao lại vận động mạnh?" Vũ Tu vòng tay qua eo Diệp Ngữ Thần, ngón cái ở gần thắt lưng bắt đầu xoa bóp.
Không thể không nói, ngón tay của Vũ Tu so với Triển Dương thật sự là quá nghiệp dư, nhưng hắn xoa bóp rất cẩn thận, giống như lần đầu tiên hai người làm chuyện đó, lúc hắn tiến vào từ phía sau Diệp Ngữ Thần cũng cẩn thận như vậy, còn kèm theo sự ngây ngô và không thạo.
"Khụ," Diệp Ngữ Thần thu lại những hình ảnh không phù hợp ở trong đầu, thuận miệng bịa chuyện, "Dọn mấy thùng sách."
"Sao anh phải dọn một mình?" Vũ Tu hỏi, "Trợ lý đặc biệt của anh không biết hỗ trợ sao?"
Mãi sau này, Diệp Ngữ Thần mới phát hiện, hình như anh rất có thiên phú trở thành biên kịch. Giống như bây giờ, anh tùy tiện bịa chuyện nói dối cũng có thể làm cho toàn vẹn.
"Lần sau, em thu dọn với anh." Vũ Tu nói, "Sau này, anh cảm thấy khó chịu cũng đừng giấu em."
Diệp Ngữ Thần từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Em không cần ấn nữa, bây giờ không đau."
Vũ Tu xoa bóp vài cái, cuối cùng cũng chịu buông thắt lưng Diệp Ngữ Thần ra, kéo vạt áo xuống cho anh: "Gần đây, anh còn nhảy múa không?"
Trái tim Diệp Ngữ Thần bỗng nhięn bị đâm một cái, giả vờ lờ đi cười nói: "Nhảy cho ai xem? Khách sao?"
"Cho em xem." Vũ Tu nói, "Anh biết em thích xem anh nhảy mà."
"Vũ Tu, chúng ta không có quay lại với nhau." Diệp Ngữ Thần thở ra một hơi, rất bình tĩnh nói, "Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cứ để nó qua đi không tốt sao?"
Diệp Ngữ Thần nằm sấp trên giường, không nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Tu. Anh tưởng anh nói như vậy, Vũ Tu ít nhiều sẽ nghe vô, nhưng người phía sau trầm mặc một lát, mở miệng lại là: "Anh không dậy sao?"
Diệp Ngữ Thần bỗng chốc trở nên chột dạ, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh nằm sấp một lúc."
"Còn chưa hết đau sao?" Vũ Tu hỏi, "Sao còn nằm sấp?"
Diệp Ngữ Thần không còn đau thắt lưng nữa, nhưng anh còn chỗ khác.
"Anh muốn chợp mắt." Anh nói, "Bây giờ là giờ nghỉ trưa của anh."
"Được." Vũ Tu tự chủ trương nằm xuống bên cạnh Diệp Ngữ Thần, "Vậy em cũng ngủ một lúc."
"Không phải chứ, Vũ Tu, em có thể có chút tự giác được không?" Diệp Ngữ Thần hơi nhíu mày, "Chỗ này là phòng anh đó?"
"Anh chắc chắn anh ở một mình không thành vấn đề sao?" Vũ Tu hỏi.
Diệp Ngữ Thần không hiểu ý hắn, không rõ hỏi lại: "Có vấn đề gì?"
"Ý em là cái này." Vũ Tu đột nhiên duỗi tay ôm eo anh, xoay người anh lại, dùng cằm chỉ vào nơi đó nói, "Hình như nó rất có tinh thần."
Diệp Ngữ Thần: "..." Chết tiệt.
Đều tại vừa rồi Vũ Tu hết hôn lại sờ người anh, còn không thành thạo xoa bóp giúp anh, anh chỉ là bị bệnh, chứ không phải bất lực.
"Cần em giúp không?" Vũ Tu chống nửa người trên nói.
"Không cần!" Diệp Ngữ Thần vội vàng lấy gối che lại, "Chờ một lúc là được."
"Ai châm lửa người đấy chịu trách nhiệm." Vũ Tu nói, "Không phải trước kia anh nói như vậy sao?"
"Không cần em chịu trách nhiệm." Diệp Ngữ Thần ôn hòa nói, "Bây giờ, em lập tức đi ra ngoài cho anh."
"Vậy thì không được." Giọng điệu của Vũ Tu thay đổi, "Bác sĩ Tiểu Vũ là bác sĩ nghiêm túc và có trách nhiệm, sao có thể bỏ mặc bệnh nhân không lo chứ?"
Vũ Tu lại diễn, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của hắn, hắn khá thích nhân vật này.
Dự cảm không lành lập tức bao trùm toàn thân anh, anh muốn đá Vũ Tu xuống giường trước, nhưng dường như hắn đã sớm chuẩn bị, vừa nắm chặt mắt cá chân anh, cũng lấy đi gối đầu anh che ở chỗ đó.
'Tấm màn che' bỗng chốc biến mất, Diệp Ngữ Thần thẹn quá hóa giận nói: "Em dàn dựng tình cảnh gì vậy? Không có chút logic nào. Có bác sĩ nào lại đối xử với bệnh nhân như thế này?"
"Sao không có?" Vũ Tu nói, "Anh có thể đi khiếu nại em."
Buổi chiều trời quang mây tạnh, từ cửa sổ sát đất trong phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, đám mây trên bầu trời di chuyển rất chậm.
Thời gian dường như bị kéo dài vô tận, ngay cả gió nhẹ thổi qua rèm cửa sổ ở ban công cũng biến thành ống kính chậm.
Khi Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng mơ hồ xuất ra ở trong miệng Vũ Tu, anh trống rỗng nhìn trần nhà, có chút nghĩ không ra, tại sao lúc nào anh cũng mơ hồ thua ở trong tay Vũ Tu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT