Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Lưu Thừa Thải chỉ nhìn thấy miệng Mẫu Đơn lúc đóng lúc mở, không nghe rõ chuyện khác, chỉ bắt được hai từ mấu chốt: "Tứ hôn, đơn hòa ly." Tuy lão đã đoán từ trước là trưởng công chúa Khang Thành sẽ can thiệp vào chuyện này, đồng thời đây cũng là một bước trong kế hoạch của lão nhưng lão không ngờ cuối cùng mắt xích mấu chốt lại phá hủy trong tay người nhà, lão quá xem nhẹ Lưu Sướng. Nếu bước quan trọng này đã sai thì những bước sau đó sẽ liên tiếp sụp đổ, lúc này lão đã bị bức tới trên vách núi, không còn đường lui.

Việc của quận chúa Thanh Hoa có lẽ phải nghiêm túc xử lý hơn. Nếu người ta không so đo, thì chỉ là một chuyện phong lưu ngươi tình ta nguyện còn nếu ả thật sự quan tâm thì đó lại là vũ nhục hoàng tộc, tội danh này thật sự không nhỏ. Tối nay lão phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới được. Lưu Thừa Thải nghĩ đến đây thì cũng không còn để ý đến sự vô lễ của Mẫu Đơn, vẻ mặt trầm trọng nói: "Ngươi đi theo ta."

Mẫu Đơn thấy vẻ mặt của lão ngưng trọng thì trong lòng vô cùng lo lắng, nghĩ chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Trường Dương, vén áo thi lễ về phía chàng, nàng cũng đã nhớ rõ địa chỉ của chàng rồi, hôm nay không phải cơ hội, chỉ có thể để ngày khác lại đến tận nhà để tạ ơn. Không ngờ Tưởng Trường Dương cùng vài người bạn của chàng cũng đi tới, nói: "Hà phu nhân, người nhà của cô còn chưa tới, hiện tại cũng đã muộn, một mình cô ở bên ngoài rất nguy hiểm, chúng tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô. Nếu có chuyện gì thì cô cứ kêu lên một tiếng."

Có bọn họ chờ ở bên ngoài, mặc dù Lưu Thừa Thải vừa giảo hoạt, lại gian trá, cũng sẽ không giở trò gì được. Mẫu Đơn cảm thấy yên tâm cũng vô cùng cảm kích, nàng yên lặng vén áo thi lễ với mấy người rồi xoay người đi cùng Lưu Thừa Thải vào lều quan sát.

Nhưng thấy tình huống trong lều đã khác trước, rèm khắp nơi đã bị hạ xuống, che kín mít, chủ nhân bị gia nô Lưu gia đuổi ngồi trong góc, các nữ nhân đầy mặt ủy khuất, bằng hữu của Lý Hạnh thì đầy mặt sợ hãi nhìn lén Lưu Thừa Thải.

Mẫu Đơn chán ghét trừng mắt nhìn người nọ, có lẽ chuyện này không thoát được quan hệ với hắn, nàng ghét nhất chính là loại người hãm hại bằng hữu, giúp đỡ kẻ thù bằng thủ đoạn hèn hạ này.

"Biểu tẩu." Đột nhiên có người nhẹ nhàng gọi một tiếng, lúc này Mẫu Đơn mới chú ý tới Thích Ngọc Châu đang đỡ một nha hoàn, nửa người ẩn trong rèm sợ hãi nhìn nàng. Trên tóc Thích Ngọc Châu cắm hai chiếc kim thoa hoa điền, mặc một chiếc váy lụa có tám sọc màu đỏ thẫm, chỉ vàng ở góc váy lấp lánh dưới ánh đèn, trên cạp váy bằng lụa mỏng màu lam được đính vài viên đá quý phẩm chất cao phản xạ ra ánh sáng vừa xa hoa lại không quá phô trương, áo khoác ngoài bằng lụa mỏng màu lam lộ ra áo ngực màu ngọc lục bảo làm nổi bật làn da mịn màng như ngọc của nàng, đôi mắt như làn nước mùa thu, mới nhìn qua còn còn xót lại chút thẹn thùng.

Có vẻ như đã trang điểm tỉ mỉ, nghĩ đến Lưu Sướng nói đã thân càng thêm thân thì nàng cảm thấy ghê tởm, dù Thích Ngọc Châu có xinh đẹp như thế nào thì lúc này trong mắt nàng cũng không khác Lục ruồi bọ là bao. Lập tức lãnh đạm nói: "Thích nhị nương tử chớ có gọi bậy, tôi không có phúc đấy."

Thích Ngọc Châu nghe vậy thì rất ủy khuất nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Vậy thì gọi là gì?"

Đã có gan làm chuyện này mà còn ở đây giả vờ làm bạch liên hoa, Mẫu Đơn cảm thấy nàng ta rất phiền phức nên không quan tâm nữa mà hỏi thẳng Lưu Thừa Thải: "Lưu thượng thư, biểu ca tôi đâu?"

Lưu Thừa Thải liếc nhìn qua lại giữa Mẫu Đơn và Thích Ngọc Châu, nghe vậy cười to: "Đan Nương, ta không muốn nói cô đâu nhưng cô không thể có thái độ này được. Kể cả chúng ta không còn là người một nhà thì cũng không cần phải giống như kẻ thù vậy chứ? Tuy Tử Thư có lỗi với cô nhưng ta đối xử với cô không tệ mà đúng không? Châu nương cũng là một đứa bé ngoan, cô như vậy sẽ làm con bé khổ tâm đấy? Châu nương, không gọi là biểu tẩu thì hãy gọi biểu tỷ đi." Nếu đã tới rồi tình trạng này rồi thì bằng bất cứ giá nào cũng phải tạo mối quan hệ với Lý gia và Hà gia.

Thích Ngọc Châu hiểu ý của Lưu Thừa Thải, trên mặt hiện lên sự vui mừng, nũng nịu gọi: "Biểu tỷ......"

Mẫu Đơn không đáp lại, lạnh lùng lườm nàng ta rồi hét to: "Lạc Sơn! Ngươi nhanh ra đây cho ta?" Vừa nói vừa kéo màn che ra, nhìn vào bên trong. Nàng thấy Lý Hạnh vẫn y phục gọn gàng, sạch sẽ nằm ở trên giường trong phòng nhưng người lại vẫn không nhúc nhích. Lạc Sơn nằm ở bên chân hắn, hai mắt khóc sưng giống như quả đào, thấy Mẫu Đơn nhìn vào thì không nhịn được oà khóc: "Công tử sắp ch.ế.t rồi! Tôi cũng không sống nổi nữa!" Rồi chỉ vào Thích Ngọc Châu tức giận nói: "Lưu Tử Thư cầm đao chém công tử, nàng ta lấy gối sứ đập vào đầu công tử, muốn gi.ế.t ngài ấy."

Vốn dĩ Mẫu Đơn nhìn thấy Lý Hạnh ăn mặc sạch sẽ thì thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này lại nghe thấy Lạc Sơn hét lên thì không khỏi hoảng sợ. Nàng quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt Lưu Thừa Thải và Thích Ngọc Châu. Thích Ngọc Châu lên tiếng trước nói: "Biểu tỷ, chị đừng hiểu lầm! Chàng chỉ bị say quá thôi, không sao đâu! Cùng lắm là ngày mai sẽ tỉnh lại. Thật đấy. Tên Lạc Sơn này quá hoảng sợ nên mới không nói rõ." Nói xong thì mặt lại đỏ.

Tình hình này không giống đã xảy ra chuyện kia, rốt cuộc là như thế nào? Mẫu Đơn nhíu mày, mắng Lạc Sơn: "Ngươi đúng là kẻ vô tích sự! Chủ tử uống say ngươi cũng không biết lấy nước trà cho hắn uống, chỉ biết khóc thôi!" Nàng nhìn xung quanh thấy trên bàn có trà, đang định tự mình đi rót, Lưu Thừa Thải bước nhanh tới, mặt lạnh nói: "Châu nương tới rót đi!"

Thích Ngọc Châu nghe vậy thì đỏ mặt bước nhanh lại đoạt ấm trà trong tay Mẫu Đơn: "Biểu tỷ, để tôi!"

Mẫu Đơn nắm chặt ấm trà, yên lặng nhìn Thích Ngọc Châu nói: "Không dám làm phiền cô, Thích nhị nương tử vẫn nên buông tay đi."

Thích Ngọc Châu nhận ra thái độ không vui của Mẫu Đơn thì có chút xấu hổ, lùi tay về rồi nhìn trộm Lưu Thừa Thải. Mặt Lưu Thừa Thải càng âm trầm: "Đan Nương, ngươi tới đúng lúc, ngươi hãy làm chứng chuyện hôm nay!"

Mẫu Đơn vừa nghe vậy thì thấy không ổn, vội lớn tiếng nói: "Làm chứng cái gì? Làm chứng các ngươi vừa chém vừa đập làm biểu ca của tôi nửa sống nửa ch.ế.t đến giờ còn chưa tỉnh à? Không cần làm chứng gì đâu, cứ báo lên Kinh Triệu Phủ, để bọn họ tới điều tra......"

Nàng chưa nói hết câu đã nghe thấy Tưởng Trường Dương ở bên ngoài nói: "Hà phu nhân, có chuyện gì vậy? Có cần tại hạ hỗ trợ không?"

Lưu Thừa Thải tối sầm mặt xuống, thấp giọng cười lạnh: "Đan Nương, nếu ngươi thông minh thì hãy nghe ta khuyên một câu, ngươi không nên tham dự vào chuyện này. Ngươi để bọn họ nhúng tay vào là có ý gì, chẳng qua chỉ nhiều thêm mấy kẻ xem náo nhiệt thôi. Chỉ cần ta muốn thì sẽ có rất nhiều nhân chứng." Hắn nhìn lướt qua mấy người nam nữ đang trốn ở góc phòng, lạnh lùng hừ một tiếng.

Mẫu Đơn nhìn về phía Thích Ngọc Châu với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thích Ngọc Châu, đây là chuyện cả đời của cô, cô không thể miễn cưỡng, đừng để rơi vào kết cục như tôi!" Lúc này nàng đã hoàn toàn xác định, Lý Hạnh chưa làm gì Thích Ngọc Châu.

Mặt Thích Ngọc Châu trắng bệch, đã không còn chút thẹn thùng nào, nàng nắm chặt khăn, hoảng sợ nhìn về phía Mẫu Đơn rồi lại nhìn Lý Hạnh đang hôn mê. Mẫu Đơn không ngừng cố gắng: "Cô có biết không có được sự tôn trọng của phu quân, bị hắn khinh thường sẽ có kết cục gì không? Sống còn không bằng ch.ế.t! Cô thật sự muốn làm như vậy sao?"

Lưu Thừa Thải thấy Thích Ngọc Châu có vẻ như bị những lời của Mẫu Đơn thuyết phục thì hung ác quát lớn: "Hoang đường! Việc đã đến nước này, chẳng lẽ cháu còn đường lui nào sao? Cháu đi theo tên khốn kia tới đây mà không nghĩ đến kết quả đó à?" Ý của lão là dù có muốn hay không muốn thì cũng phải tiếp tục!

Thích Ngọc Châu lại sợ hãi nhìn Lưu Thừa Thải, vành mắt đỏ lên, hoàn toàn không biết làm sao!

Lưu Thừa Thải thấy nàng sợ thì nhẹ nhàng dỗ dành: "Đứa bé ngoan, cháu đừng sợ, mọi chuyện đã có dượng làm chủ, cháu chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở đây thôi, không cần phải làm gì. Ta sẽ sai người đi gọi cha mẹ và cô mẫu của cháu đến đây."

Thích Ngọc Châu chảy nước mắt, thấp giọng nói: "Chàng bảo cháu lấy ấm trà đập vào đầu chàng, chàng nhất định cũng không muốn cháu làm như vậy, chàng sẽ khinh thường cháu, dượng! Cháu không muốn! Cháu không làm gì, chàng cũng chưa làm gì!"

Mẫu Đơn tán thưởng nhìn Thích Ngọc Châu, dỗ dành nói: "Cô có dám nói những lời này một lần nữa với mấy vị bằng hữu ngoài kia không? Mời bọn họ giúp đỡ làm chứng nhé? Biểu ca của tôi sẽ cảm tạ cô cả đời."

Thích Ngọc Châu lại do dự, lúc nãy là do tình huống cấp bách, nàng làm sao có thể mở miệng nói loại chuyện này với người xa lạ được? Lưu Thừa Thải lại không hề quan tâm nàng, trực tiếp kêu người: "Chạy nhanh mời phu nhân và cữu gia, cữu phu nhân đến!"

Mẫu Đơn nói: "Thích Ngọc Châu, cô phải suy nghĩ kỹ trước khi làm! Biểu ca của tôi hận và coi thường nhất là những người hãm hại huynh ấy!"

Thích Ngọc Châu quá hoảng sợ, thật sự không biết làm gì mới tốt.

Đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào truyền vào từ bên ngoài, sau đó khoảng bảy tám nam nhân có độ tuổi từ mười mấy đến ba mươi mặc áo hoa bằng gấm, có cột đai buộc trán màu đỏ, râu ria xồm xoàm dùng đao xé nát màn che xung quanh lều quan sát, lạnh lùng nhìn Lưu Thừa Thải, ánh đao trong tay phản chiếu ánh đèn xung quanh, khiến những người ở đây lạnh sống lưng.

Lưu Thừa Thải nhìn xem thì thấy người hắn dẫn tới bị đánh ngã phải ngã trái, mà mấy người Tưởng Trường Dương đang ôm tay đứng bên cạnh xem trò vui, lão không khỏi giận dữ nói: "Các người là ai? Chẳng lẽ muốn hành hung trước mắt bao người? Ta chính là đại quan tam phẩm đương triều!"

"Giả mạo đại quan tam phẩm!" Người lớn tuổi nhất đi đầu khinh thường liếc xéo Lưu Thừa Thải, một đao chém đứt cây cột trụ bằng gỗ thông to bằng miệng chén: "Bộ dạng như con gấu vậy mà cũng dám nhận là đại quan tam phẩm của triều đình ngay dưới chân Thánh Thượng à? Định bắt nạt các huynh đệ mới từ biên cương về không hiểu biết gì à? Nhìn y phục của ngươi cũng không giống! Xông lên! Các huynh đệ, chúng ta thay Kinh Triệu Phủ bắt lão tặc dám can đảm giả mạo mệnh quan triều đình này lại!"

Mấy người kia hét to một tiếng rồi đột nhiên xông tới, một người đè lại Lưu Thừa Thải, mấy người còn lại người thì nâng Lý Hạnh, người thì đối phó gia nô Lưu gia, gấp gáp nhưng không hỗn loạn, hung ác nhưng không tàn nhẫn. Mẫu Đơn xem đến trợn mắt há mồm, đây là ai? Chợt nghe thấy có tiếng hô trong đám người vây xem: "Đan Nương! Mau tới đây." Là Hà Nhị Lang, Hà Đại Lang đang vẫy tay với nàng.

Mẫu Đơn thấy Lạc Sơn còn đứng đờ ra ở đó thì vội duỗi tay kéo hắn đi cùng, vừa đến chỗ mấy người Đại Lang, Nhị Lang thì mấy người kia đã kết thúc cuộc chiến nhanh như một cơn lốc, ném Lý Hạnh lên trên lưng ngựa rồi chạy đi không để lại một dấu vết chỉ trong nháy mắt. Trong lều quan sát trống rỗng và hỗn độn, đôi râu dê của Lưu Thừa Thải cong lên đang được Thích Ngọc Châu đỡ, sắc mặt xanh trắng, suýt chút nữa thì hôn mê, rõ ràng là đã bị sợ hãi và tức giận đến cùng cực.

"Muội có sao không?" Sau khi Đại Lang xác nhận Mẫu Đơn không sao, Nhị Lang mới nhẹ giọng giải thích với Mẫu Đơn: "Đó là các biểu ca của Lý Hạnh, mới từ U Châu trở về. Chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có biện pháp đoạt người đi mới là tốt nhất."

Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tưởng Trường Dương, đang muốn mang Đại Lang, Nhị Lang đi qua cảm tạ chàng, Tưởng Trường Dương đã hướng về phía nàng gật đầu rồi mang theo các bằng hữu lên ngựa rời đi.

"Chúng ta cũng về nhà đi? Chắc cha đang sốt ruột chờ." Mẫu đơn nhìn lướt qua Thích Ngọc Châu đang lã chã chực khóc và Lưu Thừa Thải đang run lên vì tức giận, khoác tay Đại Lang và Nhị Lang gọi Lạc Sơn vẫn còn đang kinh hoảng không biết đã xảy ra chuyện gì cùng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play