Tác giả: Bái Diệc Tiên Sinh (沛亦先生)
Chuyển ngữ: Đặng Nhung
Beta: Vô Ưu, Lão Phật Gia, Học Đến Bất Tỉnh
Văn án
Tôi và vợ đang mong đợi đứa bé thứ hai chào đời.
Gia đình vợ mượn cớ chăm sóc vợ tôi nên đòi dọn vào được.
Cha mẹ và em vợ, bọn họ ăn chùa uống chùa, bắt tôi phục vụ, tôi đã không nói, họ còn dám ăn thịt bé chó mười năm qua chúng tôi nuôi dưỡng thương yêu.
Lúc này, tôi đã không nhịn được nữa rồi!
Đêm hôm ấy, tôi cùng vợ ra ngoài trở về, khi chuẩn bị ngủ, cô ấy đột nhiên phát hiện một chiếc quần lót ren không phải của cô ấy ở khe giường.
Cho dù có trăm cái miệng tôi cũng không thể bào chữa…
Dù tôi có nói gì đi nữa, lời giải thích của tôi đều trở nên yếu ớt trước chiếc quần lót ren đó.
Tính cách vợ tôi hiền lành, gặp chuyện như thế này, cô ấy cũng không đánh không mắng tôi mà chỉ ôm chiếc quần kia ngồi khóc một mình đến suýt ngất.
May mắn thay, người em vợ ở nhờ nhà tôi một năm nay ở cách vách bị đánh thức dậy sang xem chúng tôi, rồi không nhịn được giải thích đấy là quần lót của bạn gái hắn.
Tôi vừa mới vui vẻ vì thoát khỏi hiềm nghi thì chợt ngộ ra.
Từ từ.
Quần lót của bạn gái em vợ... Tại sao lại ở khe giường của vợ chồng tôi?
Em vợ trở lại phòng, hai vợ chồng tôi ngơ ngác nhìn nhau, mất một lúc tôi mới phản ứng lại: “Vợ à, quần lót của bạn gái em trai em sao lại ở phòng của mình?”
Vợ tôi hình như nghĩ tới điều gì đó, mặt đỏ bừng lên, giấu giếm nói: “Có thể, có thể là… Là trong lúc giặt đồ em vô tình mang nhầm quần áo bẩn vào đây…”
Lời nói dối sứt sẹo như vậy nói ra chính cô ấy còn không tin nổi.
Quần lót, xuất hiện trên giường chúng tôi… Chẳng lẽ là đã kéo nhau làm chuyện gì ở trên giường chúng tôi…
Tôi tức giận lục tung mọi thứ trong phòng, cúi xuống gầm giường thì phát hiện có mấy cái bao cao su đã dùng qua!
Vợ nhìn thấy mặt tôi đầy tức giận muốn đi xử lý thằng em vợ thì vội vàng kéo tôi lại.
“Chồng ơi, chồng, anh đừng đi, đừng đi mà…”
Mặt tôi đơ ra, không biết là vì tức giận hay xấu hổ thay em vợ: “Vợ à, sao em lại bảo vệ nó! Nó không tắm rửa vệ sinh, đi toilet thì không thèm nhấc bệ bồn cầu, ham ăn lười làm, nó ở nhà chúng ta nửa năm, ngày nào chúng ta cũng phải phục vụ nó, anh cũng chỉ than vãn với em dăm ba câu, chứ có bao giờ đối xử tệ với nó chưa? Lần này thì hay rồi, nó coi mặt anh như cái thảm mà giẫm lên, đã dẫn gái về nhà rồi còn ở trên giường chúng ta…Còn ở trên giường… ”
Tôi thật sự không nói nên lời!
Thật không biết sao da mặt em vợ tôi lại dày như thế được, thấy tôi và vợ tính tình hiền lành thì càng ngày được voi đòi tiên*!
(*Được voi đòi tiên: Ví thái độ tham lam, được cái này rồi lại muốn cái khác tốt hơn.)
Mắt vợ tôi ngấn lệ kéo tôi lại: “Chồng ơi, anh nhỏ tiếng một chút, kẻo đánh thức cha mẹ…”
Phải rồi, cha mẹ vợ tôi cũng ở nhà chúng tôi!
Em vợ ở nhà chúng tôi với lý do tìm việc gần nhà, ăn chùa ở chùa nửa năm trời, vốn đang chuẩn bị rời đi thì vợ tôi có tin mang thai, bụng cô ấy lớn, cha mẹ vợ cũng lấy lý do chăm sóc vợ tôi mà dọn vào ở, em vợ lại chắc mông tiếp tục dính ở nhà chúng tôi!
Nhà chúng tôi có bốn phòng vốn rộng rãi nhưng vì vậy mà trở nên hơi chật chội.
Tính thêm cả con trai tôi là nhà sáu người cùng một chú chó lông vàng mà tôi nuôi, cả nhà mỗi ngày đều trong tình trạng gà bay chó sủa.
Cha mẹ vợ lớn tuổi, tính tình em vợ thì thất thường, mắt lại cao hơn trời, vợ tôi mang thai không thể làm việc nhà… Một năm nay, công việc của tôi đã nhiều mà buổi trưa còn phải trở về để phục vụ cái nhà này!
Nếu chỉ chăm vợ tôi thì là chuyện dĩ nhiên thôi, nhưng việc chăm sóc cha mẹ vợ và em vợ đều đến tay tôi lo thì là chuyện độc lạ gì vậy?
Nhất là đứa em vợ càng ngày càng được đà lấn tới, còn dám đụng đến phòng của chúng tôi…
Các số gần nhất