Tác giả: Hứa Cửu Vọng Xuyên (许久望川) Ảnh: pin.it/5l7ahUZ
Văn án
Thâm cung sâu như biển, tiến vào từng bước hiểm nguy, tựa như đi trên băng mỏng.
Cha ta chỉ dặn dò ta hai chữ.
"Câm miệng"
Phải. Ta phải cố gắng giữ miệng, chứ không dù là quý phi, chắc chắc cũng không thể có kết cục tốt.
Vì ta chỉ có thể nói sự thật, nếu ai nói dối trước mặt ta, ta sẽ không khống chế được mà nói ra lời nói thật, mà quan trọng là những thông tin kia ta hoàn toàn không biết, nó cứ tự buột ra như thế!
Tỷ như lúc này, Trương quý phi, người đang ở trước mặt ta đã thề với hoàng đế: “Đời này nô tỳ sẽ chỉ yêu duy nhất một người là bệ hạ”. Nàng quay đầu lại hỏi ta: “Ngươi nói có phải không? Tô quý phi?".
Ta thành thật trả lời nàng: "Ta hẳn là không nên..., nhưng ta đối với bệ hạ cũng như vậy, hơn nữa tối hôm qua ngươi không phải nói với Ôn thái y là ngươi chỉ yêu mình hắn thôi sao?".
Hoàng đế:???
Sau lần thề nguyện lu xu bu này, ta và Trương quý phi đều bị đày vào lãnh cung. Trước khi đi, hảo bằng hữu như nàng ấy cũng không quên chúc phúc cho ta: "Tô Tần! Ngươi chính là oán phụ thân bản cung lúc trước phá hỏng đôi uyên ương của ngươi cùng Nhiếp chính vương! Ghi hận với ta! Cố ý hãm hại ta!".
"Ngươi cứ chờ đi! Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi lăn ra khỏi hoàng cung!".
Không ngờ Trương quý phi lại là một thiện nữ vô song, lấy ân trả nghĩa như vậy, ta rơm rớm nước mắt nắm tay nàng: “Tạ ơn ngươi! Ta cũng chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi bể khổ, nhất mã đương tiên (1), tam tâm lưỡng ý (2), ngũ phúc lâm môn (3)".
(1): đi đầu, con ngựa dẫn đầu
(2): ba tâm, hai ý, chỉ sự không quyết định.
(3): năm cái phúc cùng vào cửa, là 长寿 [chángshòu] trường thọ, 富贵 [fúguì] phú quý, 康宁 [kāngníng] an khang, 好德 [hǎodé] hảo đức và 善终 [shànzhōng] thiện chung.