4.
Ta cũng không hỏi lại cha ta đã dùng mưu lược gì để tranh luận trong triều, ta chỉ biết ngày hôm đó binh mã áp tải lương thảo đã tiến về biên cảnh không ngừng một khắc nào.
Trong lòng ta thầm cầu nguyện cho Tạ tiểu tướng quân, người mà ta chưa từng gặp mặt, ta cầu cho hắn bách chiến bách thắng, được trở về bình an.
Hai ngày sau, huynh trưởng của ta cuối cùng cũng đã trở về, ta mừng rỡ nhấc váy chạy nhanh ra ngoài.
Đó là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp người huynh trưởng, huynh trưởng của ta nhậm chức hình bộ. Ngày thường, trông huynh ấy lúc nào cũng lạnh lùng và khó gần, lại còn không thích gần người lạ, trầm tĩnh ít nói, nhưng vào lúc này đây, huynh ấy đang cầm trong tay chiếc bánh ngọt Vân Ký mà ta yêu thích nhất.
Ta lại nhớ tới kiếp trước, trong quan mộc (*), thi thể không thấy rõ diện mạo của huynh ấy cùng với bộ dạng sống động của giờ khắc này chồng chéo lên nhau, may mắn thay, cuối cùng chỉ còn lại người huynh trưởng toàn thân hoàn chỉnh đang đứng trước mặt ta thôi.
(*): 棺木 [guānmù]: qua.n t.ài.
Ta nhào vào vòng tay huynh ấy, nước mắt gần như làm ướt đẫm vạt áo của huynh.
“Dao Dao, muội sao vậy?”. Huynh ấy xoa đầu ta, giọng nói ấm áp: “Mấy ngày trước có phải hôn sự của Cố gia khiến muội khó chịu đúng không hay gần đây đồ ăn không hợp khẩu vị với muội?”.
"Muội không có", ta hấp tấp nói: "Là muội nhớ ca ca, đã lâu lắm rồi không gặp được ca ca, muội nhớ ca ca lắm".
“Đứa nhỏ ngốc này, ca ca chỉ mới đi có hơn một tháng, sao lại nói là lâu lắm rồi không gặp được cơ chứ?”. Huynh ấy kéo tay ta: “Vào nhà trước đã, nghe nói gần đây muội bị bệnh, đứng lâu ở đây sẽ lại bị cảm lạnh nữa đấy".
Tẩu tẩu cùng với mẫu thân ta đều đang ở phòng trong, nhìn chúng ta rồi mỉm cười, lúc này đây trong lòng ta vạn phần cảm tạ thiên đạo thần Phật đã cho ta cơ hội nhận thức rõ ràng kẻ nào là ác nhân, để ta có thể che chở cho nhân gia của mình.
Niên hậu sơ thất (mồng bảy Tết), Tạ tiểu tướng quân khải hoàn trở về, thánh thượng vô cùng mừng rỡ, lập tức ban thưởng trong khắp thiên hạ bách tính (*), đầu đường cuối ngõ đều rộn rã tiếng cười.
(*): 百姓 [bǎixìng]: dân chúng.
Niên sơ bát (mồng tám Tết), Thẩm gia có hai chuyện xảy ra.
Đầu tiên, thế tử Hầu phủ Tạ Yến Kỳ tới cửa tỏ lời cảm tạ.
Thứ hai, Tạ tiểu tướng quân có ý cầu thú (cầu lấy vợ) nữ nhi Thẩm thị.
Nữ nhi Thẩm thị? Ta nhìn xung quanh, nữ nhi Thẩm thị không phải chỉ có duy nhất một mình ta thôi sao, còn có nữ nhi nào khác nữa à?
Huynh trưởng nhìn ta, tỏ vẻ một lời khó mà giải thích được: "Tại sao muội lại đi trêu chọc vị tôn đại Phật này thế?".
Lời này nên do ta hỏi mới đúng chứ, huynh trưởng cùng với phụ thân trên triều có thể đã làm một việc gì đó không thể cứu vãn được, mới thu hút vị Tạ tiểu tướng quân chiến công hiển hách này, khiến hắn muốn cùng Thẩm gia ta liên hôn.
Tạ gia hiện nay tâm ý đều đặt ở biên quan, phải biết rằng nếu một tướng quân chỉ biết g.iết địch lập công mà không có tai mắt miệng ở trong triều thì là một chuyện rất nguy hiểm.
Ta hồi tưởng lại, kiếp trước ta gả cho Cố Trạch Sinh, Tạ tướng quân rốt cuộc đã chọn vị thế gia quý nữ nào để làm mưa làm gió trong triều đình? Hình như ta không hề có một chút ấn tượng nào cả.
Khi đó, ngoài trời tuyết nhẹ nhàng rơi khiến sắc xuân thêm tươi đẹp hơn, tay ta bưng thủ lô (*) đi tìm tiểu bạch miêu của ta, ta không hề để tâm đến mục đích của lời cầu thú vừa rồi, ta biết phụ thân của ta nhất định sẽ khéo léo từ chối.
(*): 手炉 [shǒulú]: lò sưởi tay.
Nhưng, khi ta vén rèm ngoài hiên, ta suýt nữa đã đụng phải ai đó.
Ta ngước mặt lên, thứ đập vào mắt ta đầu tiên là đôi bàn tay mạnh mẽ với các khớp xương rõ ràng, sau đó là một thân huyền y với những sợi chỉ thêu bằng tơ vàng, bên hông treo một miếng ngọc bội, nhìn sơ qua khá tinh xảo, trân quý.
Đầu đội kim quan (mũ vàng) và mái tóc đen búi cao, đôi mắt như chim ưng trên trời, đôi môi mỏng nhếch lên, dung mạo tuấn tú vô song, nhưng khí chất khắp người lại giống như hàn khí toát ra từ đỉnh băng sơn vậy.
Đột nhiên, hắn nhìn ta cười cười, nụ cười này lại như tăng thêm khí thế yên hỏa (*) nhân gian của hắn, giống như mặt trời mọc trên đỉnh tuyết sơn, chói lọi và rực rỡ.
(*): 烟火 [yānhuǒ]: khói lửa; pháo hoa.
Ta sững người một lúc, rồi từ từ lùi lại, sau đó cúi chào (*) hắn.
(*): 福 [fú]: hạnh phúc; phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực.
Chắc hẳn vị này là Tạ tiểu tướng quân, người được huynh trưởng ta tôn là "đại Phật".
Chỉ là ta không ngờ rằng người bị cho là sát quỷ ác thần từ miệng những người trong kinh lại có vẻ ngoài đẹp đến như vậy, so với Cố Trạch Sinh thì chỉ có hơn chứ không thể kém được.
Thấy ta đờ người ra, hắn sợ hãi vội vã ngừng tiếng cười của mình lại, thiếu niên cao lớn vạm vỡ lại lộ vẻ có chút lúng túng: “Thẩm cô nương không cần đa lễ, hôm nay là ta đã mạo phạm, mong Thẩm cô nương thứ lỗi".
Ngươi cũng biết đó là mạo phạm à, không biết suy nghĩ gì cả. Đoán chừng lúc quay về hắn rất có thể sẽ bị Tạ tướng quân đánh cho một trận.
Hôn sự, hai họ liên nhân (1), phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn (2), nào có người lỗ mãng chạy tới cùng ngang hàng nói với phụ thân ta, ta muốn cầu thân với nữ nhi của người?
(1): 联姻 [liányīn]: quan hệ thông gia.
(2): 父母之命,媒妁之言: [fù mǔ zhī mìng, méi shuò zhī yán]: ý cha mẹ, lời mối mai.
Đoán chừng, nếu cha ta không cân nhắc kĩ càng, biết là đánh không lại người này, rất có thể ông đã lấy gậy đánh hắn một trận ra trò rồi.
Ta thầm chửi mắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ đoan trang hiền thục nói: "Tạ tướng quân nghiêm túc, chắc là hạ nhân nghe được mà đùa giỡn ồn ào, chuyện hôm nay sẽ không truyền ra ngoài phủ, nên tướng quân cũng không cần phải lo lắng”.
Tạ Yến Kỳ im lặng một lúc, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, nhưng ta thấy hắn cứ luôn xoa xoa ngón tay của mình, thật lâu sau hắn mới trả lời: "Không phải".
"Cái gì?".
Hắn không đáp lời, nhưng ta lại thấy rõ ràng lỗ tai của hắn đỏ bừng, cuống quít hành lễ, sau đó chân trái giẫm lên chân phải, rồi lao đi trong bối rối.
5.
Ngày hôm sau, ta có nghe ca ca nhắc tới, lúc tảo (sớm) triều, hoàng thượng hỏi Tạ Yến Kỳ muốn ban thưởng gì, hỏi mấy lần hắn đều nói trước tiên coi như hoàng đế nợ hắn, thánh thượng cũng vui vẻ đồng ý với hắn.
Đây chắc là vị duy nhất trong thiên hạ dám để cho thánh thượng mắc nợ mình.
Màn cầu thú (lấy) hoang đường ngày hôm đó đã chấm dứt trong yên tĩnh, nhưng cũng vì ngày gặp gỡ hôm đó, mà bên tai ta lại thỉnh thoảng nghe được những chuyện mới mẻ về Tạ Yến Kỳ.
Ví như năm đó trong lúc hắn tĩnh dưỡng ở phủ, hắn đã nhận một chức quan nhàn tản, cả ngày chỉ cưỡi ngựa xem hoa, mỗi khi đến phiên hắn làm nhiệm vụ, hắn sẽ sắp xếp quân lính thành một hàng rồng rắn không nhỏ, chỉ để người khác trông thấy tướng mạo mỹ lệ cùng với uy quyền của hắn.
Ví như, trong triều hắn không chút kiêng nể nào mà đại sát tứ phương, xử lý mấy con hủ trùng (1) cực kì nhanh chóng làm cho thánh thượng rất vui vẻ, ông vừa ban thưởng mỹ nhân vừa ban thưởng hoàng kim cho hắn, nhưng hắn đại ngôn bất tàm (2) mà khiến cho thánh thượng phải đem mỹ nhân vừa ban đều đổi thành hoàng kim.
(1): 腐虫 [fǔchōng]: con sâu bọ thối nát (chỉ những người làm quan tham lam).
(2): 大言不惭 [dàyánbùcán]: nói to không thẹn.
Ngày ấy nhìn hắn ngây ngốc đứng ở đó, hóa ra hắn lại thú vị đến như vậy.
Vào mùa xuân, sáng sớm ta cùng với mẫu thân và tẩu tẩu đến Vạn Phật tự để cầu phúc.
Trên đường đi, ta cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước một chuyến xuất hành này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí trong lòng ta còn vui mừng không ngớt vì đã được định hôn với Cố Trạch Sinh, còn hy vọng lời cầu phúc này có thể chúc phúc cho hôn sự của ta và hắn.
Vạn Phật tự ở sâu trong núi, mã xa (xe ngựa) đi gần một canh giờ mới đến nơi.
Ngôi tự miếu cao lớn, uy nghiêm, sừng sững ở nơi rừng sâu, xa xa có thể nhìn thấy đỉnh Phật tháp màu đỏ tươi.
Ta lễ Phật cầu bình an, sau đó bách vô liêu lại (1) chờ đợi ở cửa đại điện, vào ngày này, Vạn Phật tự tuyên bố sẽ tu sửa nhưng thực tế là quan bế (2) tự miếu và chỉ dành cho cao quan quý nhân (các quan chức cấp cao và chức sắc) trong kinh dâng hương.
(1): 百无聊赖: [bǎiwúliáolài]: vô cùng buồn chán; cảm thấy vô nghĩa; tâm trạng chán ngán.
(2): 关闭 [guānbì]: đóng cửa.
Vì vậy, người lui tới trong tự miếu đều là người giàu có hoặc quý tộc, cũng có không ít nữ tử thế gia thường được nhìn thấy trong các yến tiệc quyền quý cao sang.
Vị đi theo sau Tạ Yến Kỳ kia là thiên kim tiểu thư của nhà Lý Trác Quốc.
Thiên kim của Lý Trác Quốc từ trước đến nay đều luôn có cái nhìn không mấy thiện cảm với ta, mỗi lần có yến tiệc nàng đều phải so tài với ta một phen, nhưng lần nào cũng không so được, ngược lại càng sinh thêm oán hận.
Tạ Yến Kỳ đang sải bước về phía trước, một bên cau mày, lạnh lùng, nghiêm mặt cùng nói chuyện với Lý Mộ Dao, khi cả hai người họ trông thấy ta đều sửng sốt.
Ta chỉ vào bên trong viện: “Ta không cố ý quấy rầy hai người đâu, ta chỉ đang đợi mẫu thân và tẩu tẩu ta thôi, hai người cứ tiếp tục đi”.
Lý Mộ Dao nhướng mày: "Thẩm Dao? Sao chỗ nào ta cũng đều nhìn thấy cô vậy! Sao cô không đi cùng vị hôn phu đến từ nông thôn của cô đi, chỉ bảo hắn cho tốt vào, miễn cho lúc xuất hiện không bị bẽ mặt, mà rốt cuộc cô tới đây để làm gì vậy?".
“Vậy thì có liên quan gì đến cô sao?”. Ta lạnh lùng phun ra một câu, tính ra thì ta sống lâu hơn nàng ta mười mấy năm, cho nên ta tội gì phải so đo tính toán với một tiểu nha đầu như thế.
Tạ Yến Kỳ hai mắt chợt lóe lên, ngón tay cái nhấc lên, rút thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ một nửa, để vắt ngang trên cổ Lý Mộ Dao: "Ngươi không nói được lời gì tốt đẹp thì cứ đưa lưỡi ngươi cho ta đi, ta sẽ dạy bảo nó thật tốt rồi trả lại cho ngươi".
Không phải Lý Mộ Dao không biết hắn đáng sợ cỡ nào, nhưng hiện tại hắn rõ ràng bằng xương bằng thịt đứng ở trước mắt nàng, nàng mới ý thức được mình đang đắc tội với người nào.
Nàng liếc nhìn ta một cái rồi run rẩy chạy trở về.
“Sao ngài hù dọa tiểu cô nương đó giỏi thế?”. Ta dựa vào cây cột đỏ.
Tạ Yến Kỳ thu kiếm, nhướng mày: "Tiểu cô nương? Nàng nói giống như nàng...".
Hắn còn chưa nói hết lời, ta đã biết đó là cái gì, một cách nói quá già dặn so với tuổi hiện tại của ta.
Một lúc sau, có một tăng nhân đến gọi hắn, hắn thấy xung quanh ta không có ai, nên có vẻ lo lắng, ta xua xua tay, có cái gì mà hắn phải lo lắng chứ?
Nhưng ta lại không ngờ rằng sau khi hắn đi thì biến cố đã xảy ra, là ta đã quá tự tin vào quỹ đạo (1) của tiền kiếp mà không hiểu rằng một cử động sẽ ảnh hưởng đến toàn thể, một chi tiết cũng sẽ thay đổi và con đường này sẽ thiên phiên địa phúc (2).
(1): 轨迹 [guǐ jì] đời người; sự phát triển của sự vật/ví với cuộc đời con người.
(2): 天翻地覆 [tiānfāndìfù]: bị xoay chuyển lộn ngược, long trời lở đất, trời nghiêng đất lở.