Hai mươi ngày thoáng cái đã trôi qua, Hạ Uyên thống lĩnh bốn mươi vạn quân, giương cao lá cờ lớn ghi ba chữ “Thanh quân trắc”, một đường trùng trùng điệp điệp mà tiến vào kinh thành làm người trong thiên hạ nhất thời khiếp sợ.
Không lâu sau thì tin tức này truyền tới hoàng cung, truyền vào trong tai hoàng đế Hạ Trinh. Hạ Trinh nghe lần thanh quân trắc này thế mà lại là vì cha ruột của mình, tức giận đến mức hất hết tấu chương xuống bàn: “Nó năng vớ vẩn! Thái hậu vẫn còn đang bị bệnh đấy! Thanh quân trắc cái gì! Rõ ràng là lòng muông dạ thú! Người đâu, mau điểm binh điểm tướng cho trẫm, lập tức đánh Yến Vương lui về Thanh Châu! Không, bắt sống cho trẫm! Lập tức xử trảm!”
Nói xong, miệng lại nôn ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
Trong cung nhất thời trở nên rối loạn.
Trong cung vừa rối loạn, ngoài cung cũng bắt đầu loạn theo. Thanh danh của Hạ Uyên đã được cải thiện, nhưng vẫn không cách nào thay đổi ấn tượng của mình với dân chúng trong kinh thành chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Vừa nghe thấy tên gian ác này đánh tới kinh thành, ai nấy cũng sợ bóng sợ gió, ăn ngủ không yên.
Ngay trong tình thế hỗn loạn người người hoảng sợ như vậy, Hạ Uyên dẫn đại quân đuổi tới kinh thành trong những ngày tuyết tan, trên đường mấy lần bị quân triều đình cản trở, mai phục và chống lại nhưng đều giải quyết ổn thỏa, một đường này có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Đến khi gần tới dưới thành thì đã hoa nở xuân về rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT