Sau khi Đinh Dũng đi, điện báo gửi đi không có bất cứ hồi âm gì, tin tức ngắn ngủn như chìm xuống đáy biển. Tiết Vân Chu đứng đờ ra như tượng đá, thời gian càng trôi lòng cậu càng trầm xuống.
Ở hiện đại cũng thỉnh thoảng xuất hiện trường hợp mất liên lạc chứ đừng nói là ở cổ đại. Không có tin tức mới là tin tốt, không chừng Hạ Uyên thay đổi lộ trình nên bị chậm mất vài ngày.
Tiết Vân Chu tự an ủi mình đến tận khi trời tảng sáng, vì lo lắng tình tình chiến sự ở tiền phương nên mới quyết định về quân doanh. Nhưng mà đã mấy ngày rồi không được gặp hai con, cậu định đi gặp hai đứa trước khi trở về.
“Đi lấy chậu nước tới đây, ta muốn rửa mặt.”
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Bởi vì đây là nơi quan trọng nên tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài, rất nhanh đã có thủ vệ tiến vào thông báo: “Vương phi, Tề Viễn cầu kiến.”
Lúc trước Tề Viễn cũng đầu nhập vào Yến Vương phủ cùng Nghiêm Quan Ngọc, vẫn theo nghề cũ mà nuôi bồ câu đưa thư, mặc dù hiệu suất của điện báo rất cao nhưng dù sao cũng chưa phổ biến, hiện giờ hệ thống truyền tin bằng bồ câu đưa thư trong Yến Vương phủ vẫn giữ vị thế quan trọng. Mà Tề Viễn lại là người thành thạo trên phương diện này, địa vị tất nhiên cũng không thấp, có thể để hắn tự mình đến đây một chuyến chứng tỏ tin tức này cực kỳ quan trong.
Tiết Vân Chu khẽ động, vội vàng nói: “Mau cho người vào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT