Trà Vĩnh Niên uống ngon tới mức nào bọn họ chưa nếm ra được.
Tiết Vân Chu thích đồ uống hiện đại, không có khiếu thưởng trà. Kiếp trước Hạ Uyên quen biết vài bậc thầy trà đạo, dù là ngâm trà hay pha trà thì anh mưa dầm thấm đất cũng có thể nếm ra được bảy tám phần. Hiện giờ anh cũng không thể không thừa nhận là hương vị của trà Vĩnh Niên này khá ngon, hơn nữa nghệ thuật pha trà của cổ đại vượt xa hiện đại, nhưng nếu nói nó ngon đến mức tất cả mọi người đều đổ xô vào thì có chút nói quá.
Hai người chậm rãi uống, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, mơ hồ phát hiện một việc rất thú vị.
Bất luận là người rao hàng bên đường hay là bá tánh nói chuyện phiếm trong quán trà, ba chữ “Lâu đại nhân” luôn xuất hiện trong lời nói của bọn họ với tần suất cực cao.
Advertisement
Bánh này Lâu đại nhân từng ăn đó, mọi người mau tới nếm thử!
Lâu đại nhân viết câu đối treo trên quán rượu ở hẻm tây, vậy chắc chắn rượu của quán đó rất ngon!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT