Hạ Uyên hoàn toàn có thể sai người bế bé con tới, nhưng anh thật sự sợ Tiết Vân Chu tiếp tục nghĩ ra mấy cái nhũ danh dân dã nhưng cũng cực kỳ mất thân phận, chỉ đành tự mình ra ngoài ôm con đến.
Tiết Vân Chu nằm trên giường mơ màng sắp ngủ mới nghe thấy tiếng bước chân trở về, cố căng mí mắt nhìn ra cửa, ánh mắt từ mặt Hạ Uyên chuyển xuống khuỷu tay anh: “Sao lại đi lâu như vậy?”
“Con ngủ dậy thì đói bụng, vừa mới gọi bà vú cho uống sữa.” Hạ Uyên đi tới ngồi xuống mép giường, đặt hai bé con ở bên cạnh Tiết Vân Chu, sau đó đỡ cậu chậm rãi ngồi dậy, nghe cậu kêu đau hít vào một hơi không khỏi lo lắng: “Đau lắm à?”
“Vẫn ổn.” Thật ra Tiết Vân Chu chịu đau khá tốt, chỉ là vết thương trên bụng quá lớn, lúc ngồi dậy khó tránh khỏi sẽ đụng tới nó.
Advertisement
Hạ Uyên thấy cậu nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường mới thoáng yên tâm, lần nữa bế hai đứa nhỏ tới trước mặt Tiết Vân Chu.
Tiết Vân Chu cúi đầu vô thức mở to mắt, đầy mặt tò mò nhìn hai đứa bé ăn no ngủ kĩ đang trợn tròn mắt nhìn ngắm khắp nơi, bàn tay nho nhỏ nắm thành quyền quơ qua quơ lại, ngạc nhiên cảm thán: “Nhỏ quá! Nhỏ quá! Nhỏ quá! Hóa ra con nít mới sinh ra lại nhỏ như vậy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT