"Tôi muốn chơi!" Trịnh An Nam tiến đến phía trước, tự tin ưỡn ngực, "Tôi có vận khí cực kì tốt, khẳng định có thể thắng được giải thưởng lớn nha!"
Tuy rằng tiểu ngốc đầu óc không quá thông minh, nhưng kỹ thuật diễn ưu tú hơn so với tên đàn em phía trước.
Đặc biệt hắn tự tin một cách mù quáng, thoạt nhìn cực kỳ thiếu đòn, chọc đến những người xung quanh đều muốn thấy hắn bị vả mặt.
Tới tham quan du ngoạn ở đây hơn phân nửa là các gia đình, còn có rất nhiều cặp đôi.
Bọn họ còn ở cái tuổi tràn ngập tò mò, chưa từng tiếp xúc qua " hộp mù " lẫn cách chơi, tự nhiên dễ dàng bị thu hút sự chú ý. Người từ bốn phương tám hướng tụ lại đây, hứng thú bừng bừng vây xem trò chơi tên hộp mù.
Trịnh An Nam lấy ra mười đồng tiền, tràn đầy tự tin giao cho Thẩm Cố Bắc, sau đó dứt khoát lưu loát lựa chọn hộp đã được lưu ý sẵn.
"Cậu chọn xong thì trực tiếp mở ra đi." Thẩm Cố Bắc quét mắt, không dấu vết nhăn mi lại, đáy mắt toát ra vài phần ghét bỏ.
—— kỹ thuật diễn của tên ngốc nhỏ xác thật khá tốt nhưng trí nhớ lại kém. Từ lúc thảo luận kịch bản đến bây giờ mới chỉ có vài phút, hắn quả nhiên đã quên vị trí.
Bạn nhỏ Trịnh An Nam hoàn toàn bỏ qua biểu tình của ông chủ, vô cùng tự tin. Dùng ngón tay chọc mạnh tờ giấy mỏng bên ngoài hộp rồi mở hộp ra.
Kết quả, hắn cũng không thấy dây chuyền bằng vàng ròng như trong dự đoán. Trong hộp chỉ có một tờ tiền mỏng, mệnh giá 100 NDT.
"Ủa? Cái gì vậy." Trịnh An Nam cầm lấy tờ tiền, biểu tình rõ ràng thực thất vọng, " Còn mặt dây chuyền đâu?"
Thẩm Cố Bắc nhìn chằm chằm tờ tiền trong tay hắn, trầm mặc ước chừng nửa phút.
Cậu am hiểu sâu rằng làm hộp mù thì phải cho một chút ngon ngọt, cho nên bên trong có để vài tờ tiền nhưng chỉ có một hộp duy nhất đặt tờ 100 NDT, tính để cho người qua đường làm giải thưởng lớn.
Không nghĩ tới, thế mà lại bị Trịnh An Nam rút ra, thật không biết nên nói vận khí của hắn tốt hay kém.
Lấy được giải thưởng lớn nhưng Trịnh An Nam cũng không vui vẻ.
Trong tay cầm tờ 100 NDT, vốn dĩ chính là hắn cho Thẩm Cố Bắc " mượn ". Hiện tại trở lại trong tay, nhiều lắm tính tay trái đảo tay phải, tiền về nguyên chủ mà thôi.
Chỉ là bởi vậy, Thẩm Cố Bắc giao nhiệm vụ cho hắn, liền tuyên cáo thất bại.
"Lại... Cho tôi một cơ hội đi?" Trịnh An Nam tay cầm một trăm tệ, thật cẩn thận nhìn về phía ông chủ đại nhân, biểu tình nhu nhược đáng thương.
"Mười đồng một lần." Thẩm Cố Bắc chỉ chỉ bảng quy tắc bên cạnh, khẽ mỉm cười, " Muốn chọn cái nào."
"......" Trịnh An Nam nghe được lời nhắc nhở của cậu, khẩn trương mà nuốt xuống nước miếng.
Xong đời, hắn xác thật quên mất nên chọn cái nào.
Cho dù chọn vài lần cũng không thể chọn trúng hộp có dây chuyền vàng được, chỉ làm ảnh hưởng thêm việc buôn bán của Thẩm Cố Bắc.
Aiz, phế vật nhỏ quả nhiên không đáng tin cậy.
Thẩm Cố Bắc đã sớm dự đoán được kết quả này, không có đem toàn bộ hy vọng ký thác lên Trịnh An Nam, may mà cậu đã chuẩn bị phương án B.
"Còn chơi sao? Không chơi thì nhường chỗ đi." Tần Miễn từ trong đám người bước ra, trong tay cầm 50 đồng tiền, biểu tình còn kiêu ngạo hơn so với Trịnh An Nam.
Làm đàn em của anh Nam lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có được cơ hội có thể xoay người, Tần Miễn vui sướng đến nỗi suýt chút nữa cất cánh bay.
Hắn đưa tiền cho Thẩm Cố Bắc, liên tiếp lựa chọn năm hộp, dây chuyền vàng vừa hay nằm trong đó, quần chúng vây xem đều hâm mộ kinh hô.
Mắt nhìn đàn em thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Trịnh An Nam tràn đầy phẫn uất,căm giận trừng mắt nhìn Tần Miễn.
Hừ, trở về lại tính sổ với cậu!
Quần chúng cũng chú ý tới vẻ mặt của hắn, đem sự phẫn uất của Trịnh An Nam lí giải thành không cam lòng.
Ngẫm lại cũng đúng, rõ ràng đều bỏ tiền ra, người khác lại thuận lợi lấy giải thưởng lớn, đổi thành ai cũng sẽ phẫn uất. Trịnh An Nam kỹ thuật diễn rất tuyệt, vô hình trung lại gia tăng mức độ đáng tin của hộp mù.
Du khách đi ngang qua, nhìn thấy mấy nam sinh từ trong hộp lấy ra cái dây chuyền vàng, 100 tệ, còn có các loại đồ chơi, âm thầm cảm thấy hâm mộ.
Có mấy người ngo ngoe rục rịch đi qua, đưa tiền cho Thẩm Cố Bắc, sau đó gấp không chờ nổi chọn lựa hộp mù. Có người còn cách mặt ngoài hộp giấy, nhẹ nhàng gõ gõ, giống như chọn lựa dưa hấu vậy.
Trò hộp mù này căn bản là cùng loại với đánh bạc, thương gia có thể khống chế mức giải thưởng. Nhưng cụ thể lấy được cái gì còn phải dựa vào sự may mắn của bản thân.
Thẩm Cố Bắc am hiểu sâu tâm thái của người tiêu thụ, mỗi hộp đều có giấu các món đồ chơi đang thịnh hành, vật trang trí hoặc là những trang sức nhỏ. Cho dù không lấy được giải thưởng lớn, các khách nhân mở được những vật nhỏ bên trong như cũ rất vui vẻ.
Thậm chí có một vài đứa trẻ không muốn tiền mặt hay là dây chuyền mà muốn giống như các bạn nhỏ khác, nhận được những món đồ chơi, quấn lấy cha mẹ đòi chọn thêm vài lần.
Thẩm Cố Bắc dự đoán được loại tình huống này, cố ý chuẩn bị thêm loại hộp mù với giá 2 tệ, làm bọn nhỏ chọn đến vui vẻ.
La Thanh phụ trách lấy tiền, mắt nhìn thùng tiền lẻ dần đầy lên, lòng bội phục Thẩm Cố Bắc liền bay lên lòng sùng bái.
Thiếu niên nói không sai, công việc kinh doanh của anh ta bản chất là đầu cơ trục lợi.
Nhưng Thẩm Cố Bắc đầu cơ trục lợi vô cùng bản lĩnh, lợi hại hơn so với chính mình. Lợi nhuận cứ tăng dần dần lại không cần xem sắc mặt người khác cũng như hao hết tâm tư để nịnh nọt khách hàng.
Chỉ ngắn ngủn ba giờ, Thẩm Cố Bắc chuẩn bị mười mấy hộp mù toàn bộ đều thấy đáy, quầy hàng bên cạnh còn có rất nhiều người khác đang chờ.
"Xin lỗi, ngày mai hãy đến sớm." Thẩm Cố Bắc thẳng lưng, cố ý tung mồi, " Phần thưởng ngày mai khẳng định sẽ phong phú hơn ngày hôm nay nhiều."
"Thật vậy chăng? Ngày mai mấy giờ thế?"
"Còn có dây chuyền vàng ròng nữa không? Ngày mai tôi sẽ đến sớm xếp hàng."
Các khách nhân ríu rít dò hỏi, lời nói đều lộ ra ý tứ muốn ủng hộ việc kinh doanh của cậu.
Trên đường về, La Thanh kiểm kê từng thùng tiền, vui vẻ nói, "Hôm nay kiếm lời hơn ngàn tệ! Cứ theo đà này thì gian hàng của chúng ta ngày mai lại có thể kiếm hơn nghìn tệ nữa!"
"Nhiều như vậy?!" Mấy bạn nhỏ bên cạnh vô cùng khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng, Thẩm Cố Bắc nói đến thành phố Phù Khê kiếm tiền, chỉ là nói chơi chơi. Nào biết cậu thật sự có thể kiếm được hơn ngàn tệ, từng đó tiền bằng nửa năm tiền lương của những người làm việc cực khổ đó.
Cho nên,tiền lương của bọn họ ổn thỏa rồi?
"La Thanh." Thẩm Cố Bắc không có bị ngàn tệ kia làm choáng váng đầu óc, nhàn nhạt nói với La Thanh, "Ngày mai một mình anh ra quán, vất vả rồi."
"Một mình tôi ra quán không thành vấn đề, vậy còn cậu?" La Thanh dù sao cũng là người làm ăn, trải qua mấy giờ quan sát, đối với hình thức kinh doanh của cậu đã nắm đến tám chín phần mười, hoàn toàn có năng lực vận hành gian hàng.
Thẩm Cố Bắc trả lời, "Tôi đổi địa phương khác giăng lưới."
"Đổi địa phương? Đi nơi nào?" Trịnh An Nam một lần nữa khơi dậy tinh thần, lại lần nữa tự đề cử mình, " Lần này tôi lại diễn cho cậu, đảm bảo không dính lỗi!"
Tiểu phế vật đối với sai lầm hôm nay luôn canh cánh trong lòng, đầu óc cũng đang lo lắng, suy nghĩ phải làm sao để lấy lại lòng tin cho mình.
Thẩm Cố Bắc cười với hắn, "Vậy cậu cố lên."
"Được nhaa~" Trịnh An Nam nhìn chằm chằm mặt cậu, suy nghĩ có chút mơ hồ.
—— Thẩm Cố Bắc cười với tui.
Cậu ấy chắc là thích tui, nhỉ?
Kế tiếp mấy ngày, Thẩm Cố Bắc mang theo "người làm công " tràn đầy nhiệt tình, đi tới đi lui quanh các danh lam thắng cảnh ở thành phố Phù Khê.
Ngoài việc kiếm tiền bằng hộp mù, quầy hàng cũng thuận lợi tạo dựng danh tiếng, rước lấy rất nhiều sự ghen tị.
Các người làm buôn bán đều biết, thương giới luật lệ phức tạp, mỗi một địa phương đều có một mạng lưới quan hệ riên. Rắc rối phức tạp, rút dây động rừng.
Mạng lưới quan hệ cuối cùng tụ họp lại, nhất định chính là địa phương có người quyền thế nhất.
Thẩm Cố Bắc ở địa bàn của người khác kiếm tiền, sinh ý rực rỡ, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều ghen ghét. Cậu còn cố ý phát triển ở nhiều cứ điểm, rõ ràng muốn khiến cho đám nhà giàu chú ý.
Gian hàng nhỏ buôn bán hộp mù của Thẩm Cố Bắc sang ngày thứ sáu, mới vừa thu quán, liền có hai người đàn ông to cao bước đến hỏi cậu có thời gian không.
"Có." Thẩm Cố Bắc thanh âm ổn định, không chút hoảng hốt.
" Ông chủ của chúng tôi muốn mời cậu uống trà."
Thẩm Cố Bắc bình tĩnh dò hỏi, "Xin hỏi, là ông chủ nào vậy."
Người đàn ông thấy cậu có thái độ phối hợp, liền đúng sự thật trả lời, "Trịnh Thành, ông chủ Trịnh."
"Ồ?" Thẩm Cố Bắc hơi hơi nhướng mày, biểu tình vi diệu lên.
Ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới sẽ bị Trịnh Thành kêu đến.
Trịnh An Nam bên cạnh phàn nàn, "Ông ta là ai? Hoàn toàn không nghe nói qua."
"Ông ấy" Nam nhân đang muốn phổ cập về những thành tựu to lớn của Trịnh Thành cho hai bạn học nhỏ.
Mới vừa mở miệng, đã bị Thẩm Cố Bắc đánh gãy.
Thẩm Cố Bắc nói với tên ngốc, " Cậu không biết cũng không sao, có muốn đi cùng không?"
"Muốn!" Trịnh An Nam lớn tiếng trả lời, đôi mắt quay tròn, cảnh giác mà nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước mặt.
Trực giác nói cho hắn, Trịnh gì đó thành kia mời Thẩm Cố Bắc, tuyệt đối không có ý tốt.
Bạn ngồi cùng bàn gầy yếu như vậy, lỡ phải đánh nhau thì hắn phải đi theo để bảo vệ Thẩm Cố Bắc mới được.
Hai người đàn ông liếc nhau một cái, đồng ý cho cậu mang theo Trịnh An Nam.
Dù sao, nhìn ngang nhìn dọc, hai người bọn họ đều chỉ là trẻ vị thành niên, há có thể kinh thiên động địa sao?
Hai vị thiếu niên ngồi vào chiếc xe xa hoa, tài xế chạy một đường nhanh như điện chớp, lắc lư đến nỗi Thẩm Cố Bắc thiếu chút nữa nôn ra.
May mắn lộ trình không xa, không bao lâu sau, xe rốt cuộc cũng ngừng ở ven đường.
Cách cửa kính, Thẩm Cố Bắc nhìn thấy căn biệt thự kiểu tây, bên ngoài còn có hoa viên. Chỉnh thể hoàn cảnh rất trong lành,có thể thấy được chủ nhà rất biết hưởng.
"Hai người các cậu, mau xuống xe." Hai người đàn ông mở cửa xe, nửa mời nửa bức bách hai người bọn họ đi xuống.
"Chậc chậc, nơi này thật kì quái." Trịnh An Nam ngẩng đầu đánh giá căn biệt thự, đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh, dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi, thấp giọng oán giận, " Mùi hương cũng kì quái."
"Nơi nào kỳ quái? Cậu thì biết cái gì?" Bà lão bên cạnh vườn hoa đứng dậy, trừng mắt nhìn Trịnh An Nam, "Từ đâu ra tên nhóc con này vậy? Một chút phẩm vị cũng không có."
"Tôi không có phẩm vị?" Trịnh An Nam không tiếp thu được sự vũ nhục này, lớn tiếng cãi lại, " Bà lão, bà cho rằng mình ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ là có phẩm vị sao?"
"Cậu nói ai là bà lão!" bà Lão bị dẫm trúng nỗi đau, tức đến dậm chân, yêu cầu hai người đàn ông bên cạnh đuổi Trịnh An Nam ra ngoài.
Nam nhân mặt lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói cho bà ta, "Bọn họ là ông chủ Trịnh mời, muốn bàn chút chuyện công việc."
" Có thể nói chuyện gì với một thằng nhóc chứ?" bà Lão nói thầm. Bà không thể can thiệp vào công việc của con trai, xua tay bảo đưa hai thiếu niên đi đi.
Trịnh An Nam đi ngang qua bà còn làm một cái mặt quỷ, làm bà tức giận đến nỗi muốn dùng bình tưới nước để ném hắn.
"Cậu an phận chút đi." Chờ đi xa chút, Thẩm Cố Bắc mới thấp giọng dặn dò Trịnh An Nam, "Đừng cư xử quá mức, về sau còn tiếp xúc với nhau."
Trịnh An Nam tuy rằng không rõ ràng lắm, về sau có cơ hội gì phải tiếp xúc với bà lão, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói được.
Vô luận như thế nào, Thẩm Cố Bắc nói đều đúng!
—— nếu Thẩm Cố Bắc nói sai, vui lòng tham khảo câu nói trước.
Thẩm Cố Bắc đi theo người dẫn đường, đi vào phòng khách của Trịnh gia, liếc mắt một cái nhìn đến Trịnh Thành đang ngồi vững vàng trên ghế.
Hắn bảo dưỡng khá tốt, 40 tuổi rồi những thoạt nhìn giống 30 tuổi. Trên sống mũi đeo một gọng kính mỏng, trên tay còn cầm một tờ báo, phong thái mang theo vài phần phong độ trí thức, thật đủ để lừa gạt.
Thẩm Cố Bắc sau này có tiếp xúc vài lần với Trịnh Thành, khi đó hắn bị việc vặt quấn thân, tốc độ già đi rất mau, căn bản không giống hiện tại, nho nhã anh tuấn.
Cẩn thận phân biệt khuôn mặt hắn, có chút tương tự với Trịnh An Nam, không hổ là phụ tử thân sinh.
Không sai, tuy rằng tên ngốc bên cạnh còn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Thẩm Cố Bắc rất rõ ràng, bố của hắn chính là doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Phù Khê.
Mười mấy năm qua, Trịnh gia nỗ lực phủi sạch quan hệ với " con hoang ", không chịu lộ ra bất kỳ tin tức nào về bố ruột của Trịnh An Nam.
Trịnh An Nam càng lớn càng vô tâm vô phổi, đối với cha ruột thờ ơ, nào biết người đàn ông trước mặt chính là bố ruột của mình đâu?
"Này này này," Trịnh An Nam tiến đến bên cạnh Thẩm Cố Bắc, hạ giọng nói với hắn, " Cậu không cảm thấy người kia, lớn lên có chút khôi hài sao?"
Thẩm Cố Bắc hỏi, " Khôi hài chỗ nào?"
"Hắn để râu cá trê!" Trịnh An Nam gấp không chờ nổi chia sẻ niềm vui mới, "Trong TV, người để râu cá trê đều là Hán gian*."
"Khụ, khụ khụ!" Trịnh Thành giả bộ thất bại, thiếu chút nữa ho ra ngụm máu.
*Hán gian (: 漢奸,: 汉奸) là từ khinh miệt dùng để chỉ những phản bội lại hay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT