Sinh bệnh sẽ làm cho nội tâm con người trở nên yếu đuối, những lời này đặt trên người của phế vật nào đó, được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiết học chính kết thúc, Trịnh An Nam như cũ không đợi được an ủi, bạn ngồi cùng bàn đang vội vàng làm đề, ngay cả con mắt cũng lười liếc lại đây.
Đầu óc hắn quay cuồng, đắm chìm trong cảm xúc tủi thân, ôm lấy áo đồng phục mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lần nữa tỉnh lại, trong phòng học trống không, sắc trời bên ngoài đã tối, đã sớm qua giờ tan học.
"Hắt —— xì!" Trịnh An Nam hắt xì một cái, trong ngực cực kì ngột ngạt, mơ hồ còn có chút đau đớn.
Hắn từ trong túi lấy ra khăn giấy, dùng sức lau mũi, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở giống như cún con kêu rên, chật vật lại đáng thương.
Trịnh An Nam tuy rằng rất ít khi sinh bệnh, nhưng tốt xấu gì cũng đã sống mười bảy năm, cũng đã trải qua vài lần cảm mạo phát sốt.
Trước kia sinh bệnh, hắn luôn yên lặng ru rú ở trong nhà chùm chăn bông ngủ.
Bởi vì biết sẽ không có người quan tâm đến cho nên hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời.
Lần này có chút khác, chắc là do trong lòng mang theo một chút chờ mong.
—— không sao cả. Cảm giác chờ mong trong vô vọng Trịnh An Nam đã nếm thử quá nhiều lần, sớm đã thành thói quen.
Thẩm Cố Bắc vốn dĩ chính là người có tính cách lãnh đạm, cậu đối xử với mình cũng không phải loại đặc biệt tốt, chỉ là tốt hơn so với người khác một chút thôi.
Cố tình Trịnh An Nam lại đắm chìm trong vọng tưởng được yêu, bắt lấy cái thứ tình cảm bé nhỏ không đáng kể ấy rồi phóng đại lên, tựa như dưỡng cổ* cho chính mình.
*Mấy bạn đọc cổ trang thì chắc biết cổ là gì đúng hong
Cái gì cũng có giới hạn của nó, một khi vượt quá cái giới hạn đấy thì sẽ tan vỡ hết tất cả. Thẩm Cố Bắc đối xử với hắn cũng có giới hạn, một khi đòi hỏi quá nhiều thì sẽ chỉ chọc cho cậu phiền chán, sau đó cậu sẽ giống như những người khác, từ đây tránh xa cuộc đời của Trịnh An Nam.
Trịnh An Nam chậm rì rì đứng lên, đem cái áo đồng phục bị xem như gối mặc lên, cúi đầu đi ra khỏi phòng học.
Một tia hoàng hôn cuối cùng rơi xuống trên vai hắn, chỉ giây lát rồi lướt qua.
Trịnh An Nam thất hồn lạc phách, giống như một khối xác không hồn, đầu cũng không ngẩng đi về phía cầu thang.
"Tên ngốc kia, cậu đi đâu?"
Hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo của thiếu niên.
Trịnh An Nam thân thể cứng đờ một lát, mới chậm rãi quay đầu lại. Trong ánh mắt xuất hiện Thẩm Cố Bắc đang dựa nghiêng trên cửa phòng học, sau lưng cậu còn có cả một vầng trăng sáng.
Sắp đến trung thu, ánh trăng sáng rực, đặc biệt đẹp.
"Rõ ràng cậu không phát sốt, sao cứ mơ hồ như thế?" Thẩm Cố Bắc bước đến chỗ hắn, thử nhiệt độ trên trán hắn, xác thật không có sốt.
Ngón tay tinh tế thuận thế trượt xuống, nắm lấy vành tai Trịnh An Nam, miết nhẹ một cái.
"Nói cậu tan học chờ tôi, kết quả cậu cứ như vậy đã đi, không thèm để ý tôi một cái."
"Cậu nói lúc nào cơ?" Trịnh An Nam thanh âm nặng nề, nghe không ra ủy khuất hay là oán khí.
"Vừa rồi lúc tôi đi văn phòng... À, hình như còn chưa nói xong." Thẩm Cố Bắc cẩn thận nhớ lại, nhớ tới câu nói kia bị đánh gãy, ý của mình cũng không có truyền đến tai Trịnh An Nam.
Mà thôi, cũng không quan trọng.
Thẩm Cố Bắc giơ lên bao nilon trong suốt trên tay, bên trong còn có mấy cái bao giấy màu trắng.
Khánh Lê không có bệnh viện hay hiệu thuốc lớn, bình thường trong nhà có người mắc bệnh, hơn phân nửa đều đi đến phòng khám nhỏ trong thôn để mua thuốc.
Các phòng khám nhỏ hiếm khi bán cả một hộp thuốc, thay vào đó họ chia các loại thuốc rồi đóng gói trong một cái bao giấy nhỏ rồi đánh dấu liều lượng hằng ngày lên.
Cảm cúm thực chất chính là một căn bệnh mơ hồ, trên phố đều đồn rằng "uống thuốcmột ngày hết bệnh, không uống thuốc thì bảy ngày hết bệnh".
Thẩm Cố Bắc tính thời gian phế vật nhỏ sinh bệnh rồi đi phòng khám mua thuốc cho ba ngày.
Kết quả vội vội vàng vàng chạy về trường học, đã đụng phải Trịnh An Nam đang ủ rũ cụp đuôi, cúi đầu đi lướt qua mình, rất giống như mấy kẻ bị dã quỷ câu hồn.
"Tôi cho rằng..." Trịnh An Nam lằng lặng nhìn cậu, nửa câu sau phát ra rất nhỏ.
" Làm sao, cho rằng tôi sẽ mặc kệ cậu sống chết hả?" Thẩm Cố Bắc đi về phía hắn, thế mà còn có tâm tình cười đùa, "Nếu như vậy thật thì cậu sẽ hận tôi cả đời nhỉ?"
"Sẽ không." Trịnh An Nam lắc đầu, lồng ng.ực tràn đầy cảm xúc khó có thể biểu đạt. Hắn dang rộng tay rồi nhào về phía Thẩm Cố Bắc, dùng sức ôm chặt lấy cậu.
Một cái ôm nghẹt thở. =)))
Bình thường, Trịnh An Nam trong mắt Thẩm Cố Bắc luôn hoạt bát, đơn thuần, thích làm nũng, giống như một con husky ngu ngốc. Nhưng từ lúc sinh bênh, cún cún trở nên yếu ớt dính người,vô cùng nhu nhược, giống như một con cún con chưa được cai sữa.
Thẳng đến khi bị cún cún ôm vào trong lòng ng.ực, Thẩm Cố Bắc mới thiết thực cảm nhận được, hai người họ thật sự chênh lệch về mặt cơ thể.
Trịnh An Nam cao hơn so với cậu, khung xương cũng lớn, cánh tay rất hữu lực.
Thẩm Cố Bắc ngã vào trong lòng hắn, vùi mặt vào ngực, cả người bị sự ấm áp mãnh liệt bao bọc.
"Cậu... Buông ra!" Thẩm Cố Bắc gian nan mà tránh thoát, lại không tránh được.
Trịnh An Nam càng ôm càng chặt, phảng phất muốn đem thân thể hai người hòa thành một thể.
"Tên ngốc này!" Thẩm Cố Bắc không thể nhịn được nữa, táo bạo càm ràm, "Đừng lây bệnh sang cho tôi!"
"......" Trịnh An Nam lúc này mới phản ứng lại được, vội vàng buông Thẩm Cố Bắc ra, chật vật xoay người.
Tốc độ hắn tránh né rất nhanh, nhưng Thẩm Cố Bắc vẫn để ý được, đuôi mắt thiếu niên phiếm hồng, lồng ngực lăn lộn không yên nên hắn có chút không biết phải làm sao.
Cái tên ngốc này, thật khó chơi.
Thẩm Cố Bắc yên lặng thở dài, bước đi đến phía trước, theo thói quen ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
"Đi thôi, về nhà."
"Ừm." Trịnh An Nam yên lặng đi qua, dáng vẻ cực kì nghe lời.
"Từ chối, bệnh nhân thì phải ăn thanh đạm một chút, đêm nay ăn cháo."
"Vừa nãy cậu còn nói cho tôi gọi món ăn!"
"Đúng vậy," Thẩm Cố Bắc bổ sung nói, "Nhưng không có nghĩa tôi sẽ dùng thực đơn của cậu."
"......" Trịnh An Nam nguyên bản còn đang đa sầu đa cảm,nháy mắt liền tiêu tán, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Cố Bắc, trong đầu chỉ có "cậu thật xấu " quanh quẩn lặp lại.
*
Thiếu niên 17 tuổi tố chất thân thể rất cường tráng, Trịnh An Nam còn chưa uống hết thuốc đã khỏi hẳn, lại tiếp tục vui vẻ mỗi ngày.
Thẩm Cố Bắc chỉ có thể mặc kệ hắn, tạm thời không có thời gian quản.
Tính tính thời gian, đây là tuần thứ ba cậu trở lại trấn Khánh Lê, tháng chín sắp kết thúc.
Dựa theo chương trình học mà trường Khánh Lê an bài, kì nghỉ quốc khánh sẽ bắt đầu vào cuối tháng. Sau khi nghỉ hai ngày thì cậu sẽ phải nghênh đón kì thi đầu tiên sau khi trọng sinh.
Lần trước cậu vừa đảm bảo với tổ trưởng rằng trước khi bắt đầu cuộc thi mùa đông thì điểm kiểm tra thông thường của cậu sẽ phải vượt qua Mạnh Giai Giai. Tính từ giờ phút này trở đi, thời gian của Thẩm Cố Bắc chỉ có hai tháng.
Ngày đó từ văn phòng bước ra, cậu đã hỏi thăm qua Ngụy Thấm, điểm cao nhất là 750 thì Mạnh Giai Có thể thi được đến 600 điểm, cao nhất là 620, thấp hơn so với tưởng tượng của Thẩm Cố Bắc.
Dù vậy, để vượt qua số điểm đó trong thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng, phải trả giá nỗ lực rất nhiều.
Trừ chuyện này ra, gần đây còn có một việc.
Cuối tuần trước, Thẩm Cố Bắc đến thành phố Phù Khê tham gia khóa thi đua, ngoài ý muốn gặp được đại ca oai phong một vùng của thôn Đông Lưu thôn, anh Sẹo. Hơn nữa còn nhìn thấy hắn bị người khác giơ tay đấm, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, còn bị kim chủ nhổ nước bọt lên mặt.
Anh Sẹo nhận ra cậu, một hai phải chạy lại mượn bật lửa.
Kết quả bật lửa không mượn được, lời lại nói ra không ít.
Bởi vì công việc của anh ta tương đối đặc thù, mỗi lần bị thương bệnh viện cũng không dám đi, mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ hãi phải tiến vào cục cảnh sát.
Anh Sẹo-Bành Dã muốn chuyển mình, nhưng không có bằng cấp cùng kỹ thuật sở trường đặc biệt, trên mặt còn có một vết sẹo làm cho người ta sợ hãi, xí nghiệp chính quy nào dám thuê anh ta?
Thẩm Cố Bắc nghe xong phiền não của đối phương, yên lặng phun tào "này thì có gì to tát đâu", cậu tùy tiện cho anh ta hai lối đi, một là đến công ty bảo an lớn nhất hai là đến đội quyền anh nộp hồ sơ lí lịch.
Thân thủ của anh Sẹo xác thật có thể đánh, hai bên đều phi thường vừa lòng. Cuối cùng Bành Dã lựa chọn gia nhập đội quyền anh, đã có thể phát huy ưu thế của cơ thể, lại không cần lo lắng đả thương người phải vào chầu cục cảnh sát, đồng thời còn có thể nhận được thù lao kếch xù.
Quyền anh khác với chuyện đánh nhau bình thường đánh nhau, phải tuân thủ quy tắc thi đấu, còn phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. So sánh với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác, thì Bành Dã khởi bước tương đối trễ, cần nắm chặt thời gian huấn luyện.
Hai ngày trước, trong thời gian nghỉ ngơi hắn đã gửi tin nhắn cho Thẩm Cố Bắc, hỏi cậu có nguyện vọng gì không.
Thẩm Cố Bắc trả lời: Tôi không có nguyện vọng gì cả.
Bành Dã: Cậu thay đổi cuộc đời của tôi, tôi muốn báo đáp cậu, tôi không thích thiếu ân tình của người khác.
Thẩm Cố Bắc: Không ngờ anh còn là người tốt.
Bành Dã: Người tốt? Cậu đang trào phúng tôi.
Thẩm Cố Bắc nói sang chuyện khác: Một khi đã như vậy, anh giúp tôi tìm một người ở Lạc Lăng đi.
Bành Dã: Tìm ai?
Thẩm Cố Bắc: Giang Ngữ Hạ, người đẹp nhất trong đám đông.
Lúc Thẩm Cố Bắc bắt đầu gây dựng sự nghiệp đã gặp được một thiên tài tài chính, liên tiếp đạt được những cú lội ngược dòng làm người kinh ngạc.
Rất nhiều công ty tung cành oliu với vị kia, đối phương sau nhiều lần suy xét lại lựa chọn đi theo một tên nghèo là Thẩm Cố Bắc, cùng cậu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắn.
Sau đó, Thẩm Cố Bắc gây dựng sự nghiệp rất thuận lợi. Trừ bỏ cùng mưu lược của bản thân thì còn có liên hệ rất mật thiết với Giang Ngữ Hạ.
Cho đến ngày này, cậu cũng chưa suy nghĩ ra rằng tại sao có nhiều công ty lớn ra giá trên trời như vậy mà Giang Ngữ Hạ lại lựa chọn mình?
"Giang Ngữ Hạ? Ai vậy." Trịnh An Nam mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, không hề dấu hiệu chạy lại đây. Đem đầu đặt ở cánh tay của bạn ngồi cùng bàn, nhìn thấy cái tên xa lạ ở khung tin nhắn, nhíu mày chất vấn.
"Người." Thẩm Cố Bắc dùng sức đẩy cái đầu heo của Nam Nam ra, tính đựng dậy thì bị Trịnh An Nam níu lại.
Trịnh An Nam hùng hùng hổ hổ một hai phải hỏi cho rõ, "Người nào? Người yêu cậu hay là em gái?"
"Đừng đoán mò." Thẩm Cố Bắc thuận miệng giải thích, " Giới tính của anh ta là nam."
Nam? Trịnh An Nam hoàn toàn không thể an tâm, tiếng còi báo động vô hình trong đầu hắn đang kêu bíp bíp điên cuồng.
Ai nói là nam thì sẽ không thích Thẩm Cố Bắc?
Vậy thì tôi là gì!
"" Này, Thẩm Cố Bắc." Bên cạnh bàn học bỗng xuất hiện một đôi chân mảnh khảnh, nữ sinh tóc ngắn nhẹ nhàng gọi tên Thẩm Cố Bắc tên, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi phiếm hồng.
Thẩm Cố Bắc nghi hoặc, "Cậu là......?"
Trịnh An Nam căm giận cắn cắn hàm răng, cảm nhận được ác ý đến từ toàn bộ thế giới.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: [ tự bế.jpg]
+
Bắc Bắc: Cậu rốt cuộc tức giận cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT