Tuyên Thành hoảng hốt, nàng lập tức quay người đi ngược dòng người, đi tìm kiếm Phò Mã của nàng.

Một đám đông chen lấn trên đường, va vào nàng làm nàng lảo đảo, nhiều lần suýt nữa bị va nằm xuống đất, nhưng nàng đâu để ý ở trong lòng, hận không thể làm cho thị lực của chính mình tốt lên, để giữa những màu sắc y phục rực rỡ kia, tìm thấy được một bạch y trắng tinh.

Không phải hắn, không phải hắn, nàng đẩy từng người, xốc từng mặt nạ của người đối diện lên, mắt mờ đi vì nước, trái tim co lại vì đau, từng người từng người đều không phải hắn, trong lòng giống như bị đào rỗng, ngày càng lo lắng bất an.

Tuyên Thành cắn đầu lưỡi của chính mình, nhàn nhạt mùi máu tươi lan khắp miệng, đau đớn để nàng có thể trấn định lại chính mình, trong lòng nghĩ nếu người kia không phải cố ý bỏ lại nàng, nếu như hai người chỉ là vô tình bị thất lạc, người kia nhất định quay lại tìm mình.

Nhưng trong lòng có một loại trực giác không tên. Người kia chính là muốn bỏ lại mình.

Những kí ức xưa kia bị nàng đè nén xuống, bây giờ giống như lũ mà tràn về, từ chi tiết nhỏ nhất, hiện ra trước mắt nàng.

Tại một lần nào đó cùng nhau đối diện đối phương hỏi nàng: "Thần đối với Công Chúa đến cùng là cái gì? Là trượng phu lễ nghi khách sáo, hay là thần tử chán ghét?"

Có lẽ đối phương muốn biết đáp án của nàng, để ngày sau có thể dùng thái độ gì để đối xử với chính nàng, nhưng nàng lại nghĩ đây chính là một cơ hội tốt để mình bộc lộ tâm tư.

Thế là chính mình tới gần đối phương một chút, cùng hắn thản nhiên đối diện mà nói rằng: "Phò mã đối với Bản cung mà nói, giống như là viên Đông hải minh châu kia, vừa sợ lấy ra khoe khoang sẽ bị người đánh cắp, lại sợ che giấu đi khiến hào quang của ngươi lấp hết. khiến người khác cho rằng ngươi là người tầm thường. Phò Mã nói. Bản cung nên làm sao với ngươi bây giờ?"

Đối phương chưa từng chi nàng sắc mặt vui mừng cùng chờ mong mà là hắn muốn nói lại thôi, ánh mắt hắn lộ ra phức tạp, khó phân biệt, lắc đầu bỏ qua.

Nàng lúc đó lại không có nghi ngờ, quấn lấy hắn mà hỏi ngược lại: " Bản cung ở trong lòng của Phò mã, là người thế nào?" nhưng hắn chỉ là trả lời một câu rất đơn giản: "Công chúa là người thần trân trọng."

"Chỉ là trân trọng? " nàng hỏi.

Người kia lại im lặng không trả lời.

Nàng không hiểu được tại sao chính mình mỗi lần đều chân tâm thực ý, gần như biểu lộ hết lòng mình, đều sẽ bị hắn đối xử như vậy.

Vẻ mặt của người nọ, giống như là không muốn có quan hệ gì với nàng, còn nàng thì lần thứ hai tỏ lòng ra cho hắn thấy.

Còn có hắn hay thường xuyên ngơ ngác mà nhìn nàng, trên môi như có như không thở dài, hắn cũng chưa từng chủ động tiếp xúc với nàng quá thân mật.

Nàng đều biết hết, nàng có lúc nghĩ rằng chính mình không cách nào có thể đem hắn giữ ở bên người lâu dài, thế nhưng nàng không bỏ cuộc, nàng cho rằng nếu mình đủ chân tâm, đối phương cuối cùng sẽ có một ngày bị mình làm cho cảm động.

Nhưng hành vi của đối phương bây giờ, để cho nàng biết, nàng đều thất bại rồi, hắn nhất định phải vứt bỏ chính mình, khoảng thời gian này đều là hư tình giả ý.

Chính mình phải đi nơi nào đem hắn trở về đây?

Đứng trong biển người cười nói vui vẻ, Thân thể nàng rét run, trái tim như bị cắt đi, tay nắm chặt nấm đấm, bờ vai run rẩy, khác nào một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Nàng đều trách mình sơ ý bất cẩn, mới đem hắn làm mất, nàng cũng không để ý lễ tiết, trái tim nàng đau đớn, nước mắt tuôn ra không kiểm soát, kìm nén không được, ngồi xuống mà khóc rống lên.

Mắt loáng thấy một thân ảnh màu trắng trước mặt, lẫn trong đám đông mà đi. Tuyên Thành giật mình thức tỉnh, chen lấn đám người mà đuổi về phía trước, ngăn cản tên nam tử kia, đều mặc kệ chính mình chen lấn bị người khác trên đường oán thán, chửi bởi liên tục.

Nàng đứng trước mặt tên nam tử kia, chỉ thấy hắn trên đỉnh đầu mang theo một chiếc mặt nạ quỷ quái, thân thể cao ráo, cùng Thư Điện Hợp có chút tương tự. mặc dù nàng biết rõ y vật của hắn không giống, nhưng vẫn là ôm một chút hy vọng, muốn hất mở tấm mặt nạ trước mắt này xuống.

Nàng đưa tay hất lên, bên dưới mặt nạ, một khuôn mặt của nam tử xa lạ xuất hiện, nam tử kia vẻ mặt hiện lên kinh ngạc, sau đó hắn nhìn thấy dung mạo của nàng, hai mắt sáng lên, cho rằng truyền thuyết thật sự linh nghiệm mà ban cho hắn nhân duyên với vị cô nương này, hắn nho nhã lễ độ mà nói: "Xin hỏi cô nương có chuyện gì không?"

Tuyên Thành thất vọng mà lùi về sau, hờ hững nói lời xin lỗi: "Xin lỗi." nàng cũng không nói thêm xoay người rời đi.

"Ai...." Nam tử kia đuổi theo kịp tới, thấy Tuyên Thành đã búi tóc, thoáng chốc hắn mất đi hứng thú, nguyên lai là đã thành thân.

Tuyên Thành hồn bay phách lạc đi ở trên đường, đỉnh đầu từng chiếc đèn lồng xẹt qua, chiếu lên người nàng, bóng nàng nhỏ nhắn, bờ vai tịch mịch, nàng cố kìm nén nước mắt, cuối cùng cũng không kiềm được, lồng ngực đau thắt, thân thể lung lay như muốn ngã xuống. sự chua sót trong lòng dâng lên.

Bầu trời lại nổi lên tuyết, bông tuyết lạnh lẽo mà rơi xuống trên mặt nàng. Nàng gạt đi nước mắt, đưa tay cởi đi áo choàng mà Thư Điện Hợp trước đó đã buộc lên cho nàng, để gió lạnh tuỳ ý, xâm nhập thân thể.

Nàng từ bỏ, hắn nếu như muốn đi như thế, chính mình sẽ thả hắn đi, hắn muốn được tự do, mãi mãi cũng đừng trở về.

Nàng đi không bao lâu, có một người mặc bạch y nhặt lên áo choàng bị nàng vứt bỏ.

Tuyên Thành đi tới địa phương không người, bước chân gian nan, đi mãi đến khi nàng dừng lại, đứng ở đó thật lâu không nhúc nhích. Tia ấm áp cuối cùng biến mất rồi, nàng vô lực mà ngồi xuống, ôm cánh tay che lại mặt của mình, chết lặng mà khóc không thành tiếng, cõi lòng tan nát. Đỉnh đầu chỉ có hoa đăng làm bạn.

Một đôi ủng đen đạp trên nền tuyết mà tới, bạch y đứng ở một nơi xa, trên người hắn khoác áo choàng huyền sắc, đai lưng đeo ngọc, tay áo nạm vàng, trên tay đang cầm áo choàng vừa nhặt lên, khuôn mặt được che giấu một lớp mặt nạ, xa xa đứng nhìn, người đang ngồi trên tuyết mà gào khóc kia.

Trên mặt chỉ lộ ra hai mắt, trong con ngươi đỏ hoe, lộ ra tâm tình phức tạp, tuyết rơi dính trên thái dương, thân thể cũng không lay động, hít thở giống như dao tiến vào trong phổi, đâm vào trong ngực nàng.

Đau đớn, tiến vào bên trong xương tuỷ, cào xé tâm can nàng.

Nàng lúc nãy không có đi xa, vẫn đứng ở chỗ có thể nhìn thấy Tuyên Thành, mà không cho nàng ấy thấy được, chăm chú mà nhìn kĩ nàng ấy, biết được nàng ấy tìm mình có biết bao nhiêu gian nan, trong lòng nàng có biết bao nhiêu đau lòng, nước mắt theo gò má mà rơi xuống, trong nháy mắt biến thành băng châu.

Nàng muốn tàn nhẫn mà rời đi, thế nhưng lại phát hiện mình không làm được.

Vì yêu nên sinh buồn phiền, vì yêu nên sinh nghĩ ngợi.

Nàng không cách nào ích kỉ mà không để ý danh tiết của Tuyên Thành, cũng không cách nào mà lừa gạt chính bản thân mình, hành vi của hai người chính là đang yêu thương nhau.

Vì lẽ đó, nàng thẳng thắn mà đối diện với nội tâm của chính mình, dứt hết thảy những ý nghĩ muốn rời đi, xoay người trở về bên cạnh người kia.

Thư Điện Hợp đưa tay xốc lên mặt nạ, lộ ra khuôn mặt giống như được trời tạo ra, ban cho ngũ quan xinh xắn, da dẻ trắng nõn, bởi vì trong lòng khổ sở, mà sắc mặt so với tuyết không sai biệt lắm.

Mang mặt nạ mà hoạt động, đều làm cho nàng cảm thấy nghẹt thở, nàng không thích cảm giác này, nhưng vì Tuyên Thành, nàng nguyện ý cứ như thế từ bỏ tự do.

Nàng đem thân thể chậm rãi đi tới trước mặt của Tuyên Thành, quỳ một chân xuống đất, phủ áo choàng lên cho Tuyên Thành một lần nữa, nhẹ giọng gọi: "Công chúa..." trong lòng nàng dằn vặt, không cách nào đối diện với người mà nàng đã muốn từ bỏ, nàng không có tư cách đứng trước mặt nàng ấy.

Tuyên Thành ngừng gào khóc, coi chính mình là nghe thấy áo giác, không tin được ngẩng đầu lên, con mắt lấp lánh nước, ngón tay run rẩy lạnh băng mà chạm vào gò má người trước mặt, chỉ sợ trước mắt đều là ảo ảnh trong mơ, chạm nhẹ liền tan biến.

Thư Điện Hợp dùng tay dán lên sau gáy của Tuyên Thành, mắt cũng là đỏ chót, động viên nói: "Ta làm sao sẽ không cần người chứ?" bả vai bị nước mắt của người trước mặt thấm xuống vải vóc, ngấm trên da thịt lạnh lẽo,

Thư Điện Hợp cảm thấy cổ họng nghẹn lại, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.

Nàng muốn làm tận khả năng của chính mình, làm bạn cùng Tuyên Thành một đoạn đường, mãi tới khi thân phận chính mình có ngày bị lộ, bị nàng ấy triệt để oán hận mới thôi.

Coi như vậy chính là đánh đổi, là ngày sau chết không có chỗ chôn, rơi vào địa ngục, nàng cũng không có hối tiếc.

"Bất luận xảy ra chuyện gì, thần đều sẽ không bỏ công chúa xuống." Thư Điện Hợp kiên định hứa hẹn nói, tuyệt đối không ăn nói bừa bãi.

Tuyên Thành không tin, muốn nàng xin thề.

Thư Điện Hợp đối với trời mà Tuyên Thề, lặp lại lời nói vừa nãy.

Tuyên Thành sau khi khóc ướt hết vai của Thư Điện Hợp, thuận thế nắm lấy y phục giá trị không nhỏ của hắn, lau nước mắt cùng nước mũi, chất vấn: "Ngươi là đi đâu vậy?" trong nháy mắt lại khôi phục là một công chúa như ngày thường, trên mặt hiện ra dáng vẻ ngươi không trả lời rõ ràng, liền tuyệt đối không bỏ qua cho Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp cầm lấy tay nhỏ của Tuyên Thành, ấn trên ngực của chính mình. Tuyên Thành bỗng nhiên được tiếp xúc vùng nhạy cảm, mặt liền đỏ len, muốn thu hồi tay thì không kịp, cả giác trên tay cũng không như nàng tưởng tượng, bằng phẳng, cũng không có như nữ tử mềm mại mà trập trùng, mà là gập ghềnh nhấp nhô, lồi lõm.

.........?

"Là thứ gì?" nàng hơi nhướng mày, lẽ nào Phò Mã bản thể là đá tinh, hay là cây xương rồng?

Thư Điện Hợp chưa từng thấy người nào có thể ngu dốt như này, lại không hiểu khẩu vị, từ trong ngực móc ra một bao hạt dẻ xào đường, muốn nói là nàng chỉ có đi mua hạt dẻ.

"Coi như ngươi còn có chút lương tâm." Tuyên Thành mở bọc giấy ra, nín khóc mỉm cười, hoàn toàn đem khổ sở đau lòng lúc nãy xem như chưa từng xảy ra.

Khi nàng rời đi, Nhìn thấy được đồ vật Tuyên Thành thích, trong lòng nàng không cách nào khống chế được liền mua nó, rồi sau đó nàng đấu tranh nội tâm, không cách nào bỏ được người kia liền quay lại, sờ túi hạt dẻ trong ngực, yên tâm có lý do quay đầu.

Tuyên Thành ngồi xổm khá lâu, hai chân tê không đứng lên được, sau khi Thư Điện Hợp đứng dậy, ngang ngược vòng tay bế ngang nàng lên.

Tuyên Thành ôm lấy vai của Thư Điện Hợp nói: "Như vậy bị người ta nhìn thấy, không hay lắm chứ?"

"Công chúa là muốn tự chính mình đi?" Thư Điện Hợp làm ra vẻ nghiêm túc mà nói, muốn buông Tuyên Thành ra.

"Ai...ai ai." Tuyên Thành chi là nói thôi, trong lòng mới không có muỗ xa rời ôm ấp của hắn, nàng đem cổ Thư Điện Hợp ôm chặt lấy.

Thư Điện Hợp lộ ra nụ cười, Tuyên Thành liền biết mình bị người này lừa bẫy, nhưng nàng thấy cũng không đáng kể, chỉ là người này vẫn ở bên cạnh nàng, nàng tình nguyện ở đáy hồ mà ngốc cả đời.

Trên đường trở về, tuyết trắng rơi trên đỉnh đầu hai người trắng xoá, giống như thoáng một cái đi hết một đời, đi tới đầu bạc.

Cây đại thụ nhân duyên vẫn là linh nghiệm. Đọc 𝙩hê𝓶 𝘯hiề𝒖 𝙩𝐫𝒖yệ𝘯 ở # 𝒯R 𝒖M𝒯R𝑈𝗬eN.𝖵N #

- --------------------------------

Bên trong hoàng cung tranh đấu ác liệt, bởi vì năm mới đang là kì nghỉ xuân, mà bình tĩnh một chút, sau khi các đại thần phát hiện ra thiên tử của bọn họ vẫn một lòng đam mê trường sinh bất lão, không biết quay đầu hối cải, một làn sóng tranh luận càng lớn nổ ra, triều đình phân chia kàm hai phái, một phái lấy ngự sử đài mà chủ, phản đối Lã Mông tiếp tục mê muội tu tiên, nếu hắn cứ cố chấp, không tỉnh, sẽ dẫn tới quốc sự lung lay, dân chúng lầm than. Một phái khác lấy hình bộ thượng thư mà làm chủ, cho rằng Hoàng thượng tuy là thánh nhân, nhưng cũng có sở thích của chính mình, vì lẽ đó việc tu tiên là việc tư, triều thần không nên hỏi tới.

Mà là một thừa tướng gương mẫu, Phùng Hoán Sâm ở trên triều vẫn duy trì thái độ trung lập, bảo đảm thái độ giữa hai bên. Tuỳ ý để nước bọt của hai bên bắn vào người, hắn là người đứng đầu bách quan, vẫn không nói một lời.

Phùng chính âm thầm hỏi hắn. tại sao muốn khoanh tay đứng nhìn, không khuyên can Hoàng thượng sao? Lẽ nào Phụ thân là muốn nhìn Đại dự diệt vong sao?

Phùng Hoán Sâm vuốt lấy chòm râu, thái độ cao thâm khó lường mà nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, thời gian vào triều ngắn, người ủng hộ thì vì lợi, khuyên can thì làm bộ. bọn họ tâm tư đều chưa từng đơn thuần, mà đương kim thánh thượng tính khí thẳng thắn, chỉ muốn người khác nguyện ý nghe hắn nói, lúc này cái đại thần khuyên nhiều, chắc chắn phải chết..."

"Bất động, mới là thượng sách."

Phùng chính nghe hiểu mà như không hiểu.

Phùng Hoán Sâm nhẹ liếc hắn một cái, con không bằng cha, hắn nghĩ đứa con trai này sẽ giống mình như đúc, cũng làm người kế thừa của chính mình, hiện tại thất vọng hay chờ mong cũng không biết rõ được.

Lã Mông thấy triều đình có người giúp đỡ về phe mình, mà chính thừa tướng cũng chưa từng phản đối hắn, đây chính là coi trọng hắn, hắn hạ một chiếu thư xuống cho muôn dân thiên hạ, ngày sau xưng hắn làm thánh quân

Một viên đá làm dấy lên song to ngập trời, quần thần ồ lên. Ngự sử mắt thấy chiếu thư, khuyên can không được, ăn gan hùm mật báo, làm đủ mọi việc để sử sách lưu lại sự tình này....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play