Mùa xuân vào thời điểm tháng ba, cỏ mọc tươi tốt, én bay đầy trời, thanh minh. Kinh đô tiết trời mùa xuân trời có mưa phùn, không giống như ở gian nam, thỉnh thoảng mưa liên tục. mùa xuân ở kinh đô nhẹ nhàng khoan khoái, thay đổi khôn lường, trăm hoa đua nở, khí trời ngày hôm diễn ra thi thật tốt đẹp.

Cùng với không khí vui tươi của ngày xuân, cũng có những tin mừng kèm theo, ngoài phủ thừa tướng có một tiếng vang lớn, náo động người xung quanh, tiếng kèn trống, người tới bái phỏng tin tốt lành, theo thường lệ Trường sử là người đón. tin vui là ở phủ thừa tướng có hai vị cử nhân, lần thứ hai song song đều leo lên đầu bảng, đều được tiến cung tiến hành thi đình.

Trường sử trên mặt đều là tươi cười, hắn vui tới nỗi cười lệch cả mặt, thừa tướng phủ chuẩn bị có ba vị tiến sĩ tới nơi rồi, hắn cũng có chút vui lây. Theo thông lệ phát tiền thưởng cho người báo hỉ, đem hắn đưa ra khỏi cửa, rồi không ngừng chạy vào trong viện báo tin mừng này.

Phùng phu nhân thấy tin đó vui vẻ ra mặt, nhưng thấy xếp hạng của nhi tử nhà mình, lông mày nhỏ nhíu lại.

Dù sao thì cũng ở dưới một mái hiên, cũng đều là người trẻ tuổi, khó tránh khỏi bị so sánh, nhi tử của mình liên tiếp hạ xuống bên dưới Thư Điện Hợp, nàng sợ hãi nhi tử của mình sẽ yếu kém hơn hắn, bị hắn vượt bỏ xa lại phía sau, chiếm hết hào quang.

Vì lẽ đó, nàng cố ý gọi nhi tử của mình tới, nói bóng gió một phen, để hắn xem xét.

Phùng Chính thời điểm đi tới, còn nghĩ mẫu thân mình có chuyện đại sự gì muốn nói với hắn, làm hắn vội vã cuống cuồng. không nghĩ tới lại là sự việc ấy, cũng là mẫu thân hắn đã quá khinh thường sự độ lượng của hắn rồi, hắn làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà cùng Thư Điện Hợp có xích mích được.

Chính mình tài năng hắn tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, có thể thi đậu tiến sĩ cũng là tổ tông có hiển linh phù hộ hắn. hắn ước gì Thư Điện Hợp có thể thi tốt hơn một chút, đến thời điểm khi vào trong chốn quan trường, cho hắn ôm bắp đùi. Làm kẻ bên dưới hắn cũng không có gì bất mãn.

Lại nghe được lần thứ hai Thư Điện Hợp đỗ hội nguyên lại là đứng đầu bảng, trong lòng nhất thời phục sát đất, hắn vội vàng cùng mẫu thân cáo từ, vô cùng phấn khởi phóng đi hướng viện của Thư Điện Hợp ở để báo tin vui này, quả thực so với mình đạt được hội nguyên còn cao hứng hơn.

Hắn vừa đi vào trong sân của biện việt, liền không thể chờ đợi thêm nữa liền tóm chặt nha hoàn hỏi "Thư huynh đâu?"

Tiểu nha hoàn bị hắn là cho sợ hết hồn, run rẩy chỉ về hướng chỗ ngoặt dưới hiên, nói: "Thư công tử đang ở đằng kia."

Phùng Chính nới lỏng tay của nha hoàn ra, đi theo phương hướng mà nàng chỉ, trực tiếp phóng tới.

Thời điểm Khi hắn nhìn thấy Thư Điện Hợp, Thư Điện Hợp đang ngồi dựa vào ghế trên hành lang, phía sau lưng được lan can giữ lấy. thân thể nàng gầy yếu, nhưng không mất đi phong nhã, tóc búi cao lên đỉnh đầu, chỉ cắm một cái ngọc trâm, thân thể gầy yếu dưới lớp y phục rộng rãi nhanh nhã, một chân hơi cong lên để giữ vừng toàn cơ thể.

Tay của Thư Điện Hợp trắng tinh cầm một quyển sách màu xanh tựa đề, một tay khác để lên trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ theo nhịp, quanh thân giống như là có sương khói bao quanh, một bộ dáng lười biếng khi đọc sách.

Ngay ở khoảnh khắc đó Phùng Chính nhìn thấy người ngồi trên hành lang thật điềm tĩnh, cành hoa không có gió mà vẫn bất ngờ xoạch một tiếng, rơi xuống một cánh hoa. Cánh hoa kia mềm mại xoay trò vài vòng, mang theo mùi thơm rơi vào trong lòng của người đọc sách, mà bởi vì người đọc sách đang quá nhập thần, càng không thể nhận ra được cánh hoa đẹp đẽ đã dỗ vào trong lòng.

Trong mắt của Phùng Chính lộ hoảng hốt, hoài nghi người trước mặt này là thần tiên phương nào, giống như thần tiên từ nhân vật trong( kinh thi vệ phong kỳ áo).

Phùng Chính phục hồi tinh thần. tuy không đành lòng phá vỡ yên tĩnh của Thư Điện Hợp, nhưng vẫn lên tiếng hô. "Thư huynh, có tin tốt."

"Tin tốt gì?" thời điểm hắn đi tới, Thư Điện Hợp liền nhận ra được, hững hờ ngẩng đầu lên.

Nàng không nghĩ tới lúc này cũng sẽ có người tới tìm nàng, bộ dáng ngồi hiện tại có chút bất nhã, đang cùng Phùng Chính đồng thời nói chuyện, nhân lúc sự chú ý của hắn không ở trên người mình, nàng không dấu vết khôi phục dáng ngồi bình thường.

Phùng Chính tiến lên hai ba bước nhấc lên vạt áo, ngồi xuống bên cạnh đối mặt với Thư Điện Hợp.

"Thư huynh, ngươi thi đỗ!" hắn từ trong ngực rút ra *kim thoa thiếp mời, trực tiếm đưa cho Thư Điện Hợp, nói "Ngươi xem."

*Kim thoa thiếp: giấy tốt nhất dùng làm hoàng hoa để viết thư ngày xưa.

Mặt trên viết tên tân cống sinh, còn có thứ tự, còn có ấn kí, kí tự của truờng thi, đưa đến người đỗ ở trong phủ, không thể làm giả được.

Phùng Chính đưa cho nàng hai tấm kim thoa thiếp mời, phân biệt chính là hắn một cái, nàng một cái.

Thư Điện Hợp ổn định lại tinh thần, đem chữ viết trên thiếp nhìn tới nhìn lui nhiều lần, mới tin tưởng rằng hắn không có lừa mình.

" Thư đỗ quan nhân, Thư Thận, đỗ đứng đầu bảng hội nguyên, cần vào cung diện thánh!"

Rất ít lời được viết trong đó, nhưng khái quát lại là bao nhiêu nỗ lực của sĩ tử trong thời gian dài.

Thư Điện Hợp trực tiếp được xác thực rằng chính mình đã thi đỗ, nàng vui mừng vì đã tiến thêm một bước vào trong đó, tìm kiếm manh mối nỗi chết oan của ca mẹ hơn.

Nàng đứng dậy, cánh hoa lúc nãy rơi từ trên cay xuống, từ trên ngực nàng rơi trên mặt đất.

Nàng cầm cái được gọi là kim thoa thiếp kia, từ trước mặt Phùng Chính, đi lại vài vòng, đè nén vui mừng cồn cuộn trong lòng, trên mặt khôi phục gần như ngày thường, không có biểu cảm gì.

Phùng Chính vẫn còn đang tưởng tượng trong đầu của mình, hắn nói: "Thư huynh ngươi nói, ngươi không có lần thứ hai đạt được đỗ đạt trạng nguyên, sau đó ta thấy ngươi thứ nhất đạt được *tam nguyên cập đệ."

1

Tam nguyên cập đệ: Tam khôi (chữ Hán: 三魁) là ba danh hiệu cao nhất của học vị Tiến sĩ (còn gọi là tiến sĩ đệ nhất giáp hay tiến sĩ cập đệ) được xác định tại kỳ thi đình, bao gồm trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa.

Tam nguyên cập đệ, một người trong thiên hạ này là người đọc sách nghĩ tới danh hiệu này, liền có thể kích động sướng run người.

Từ cổ chí kim, người tham gia thi cử đông như cá diếc qua sông, khả năng đạt được danh hiệu này rất ít ỏi, khó có thể thấy được.

Phùng Chính suy bụng ta ra bụng người, nếu là chính hắn có thể đạt được-hai nguyên, lần này chắc chắn lớn mật mơ ước làm sao để dội được vòng nguyệt quế, vì lẽ đó hắn cho rằng Thư Điện Hợp kích động cũng là có ước muốn như vậy.

Thư Điện Hợp nghe nói đến tam nguyên cập đệ, phản ứng hơi trì độn, ý thức được chính mình đã đỗ Hội nguyên.

Cái gì Giải nguyên, Hội nguyên, tam nguyên, cập đệ đối với Thư Điện Hợp mà nói chỉ là hư danh không quan trọng, nàng chỉ để ý tới chính mình có thông qua khoa cử, được một chức quan để tìm manh mối giải oan cho phụ thân hay không thôi.

"Tam nguyên cập đệ hẳn không dễ dàng đạt được như thế chứ?". nàng cũng không đành lòng làm mất hứng thú của Phùng Chính đang vui vẻ bừng bừng trên mặt hắn. Thư Điện Hợp nở nụ cười.

Vạn nhất nàng thực sự thi đậu trạng nguyên, nàng bò càng cao, liền có thể tiếp cận được chân tướng, thế nhưng lại quá mức làm cho người khác chú ý, dễ dàng gây ra rắc rối, vì lẽ đó cái chức vị cao thế này, đối với nàng chính là vô bổ.

"Là không dễ dàng đạt được, thế nhưng ta tin tưởng năng lực của Thư Huynh!" Phùng Chính so với Thư Điện Hợp còn tự tin hơn chính nàng.

"Thiên hạ nhiều người có tài như vậy, ta lúc này chỉ là may mắn đạt được hai nguyên. Thi đình trước mặt thánh thượng, vận may đâu thẻ rơi trên người một mình ta." nàng lại lo lắng, cũng hồi hộp chờ mong kì thi đình này.

Cái nàng chờ mong không phải là ước muốn giống như bao người đọc sách trong thiên hạ này, mà cái nàng mong là tiếp cận được chân tướng giải oan cho phụ thân, cho người của Thư gia.

Phùng Chính nghe vào trong tai, hoàn toàn nghĩ Thư Điện Hợp đang khiêm tốn, hắn lại ngày càng tin tưởng năng lực của Thư Điện Hợp, hận không thể dựng ba ngón tay lên trời, để thần linh làm chứng, hắn cược vị trí trạng nguyên này nhất định thuộc về Thư Điện Hợp.

Ngày thứ hai thánh thượng chính thức ban xuống thánh chỉ, ngày mùng hai tháng này bắt đầu thi đình, để chọn ra hiền tài vì nước.

Trước khi  kì thi đình diễn ra Phùng Hoán Sâm đem hai người gọi tới trong thư phòng, tin tế mà dặn dò một phen, vào cung gặp vua nhi lễ thế nào. Hắn chỉ sợ không nhắc nhở hai đứa trẻ còn chưa hết hơi sữa không để ý lại nói lung tung, phạm đến điều kị trong cung.

Thư Điện Hợp nghe vào trong tai, nàng tự có suy nghĩ của riêng mình.

Ngày diễn ra thi đình, kinh thành hoa hạnh nở rộ. Trời còn tờ mờ sáng, sâu trong ngõ hẻm truyền đến tiếng của tiểu đồng đi mua hoa hạnh, âm thanh ngày càng to.

Phùng Chính ra tới cửa, hắn xem canh giờ vẫn còn sớm, gọi tiểu hài tử tới, mang theo một bó hoa hạnh, có cành thì hai ba trẽ, có cành thì có nụ vẫn chưa nở hết, sắc hoa tươi tắn vừa ngắt còn hơi sương, trải qua tỉ mỉ lựa chọn.

Phùng Chính tỉ mỉ lựa chọn cành có nụ hoa rồi trả tiền, tiểu hài tử ưa thích nâng rổ chạy xa. Hắn đưa cành hoa cho gã sai vặt, để hắn đưa vào trong phủ cho tiểu thư.

Thư Điện Hợp đứng trước cửa của phủ thừa tướng, nhắm mắt hít sâu một cái, hương hoa hạnh tỏa thơm ngát dịu dàng trong không khí sáng sớm, nhất thời cảm thấy tinh thần liền thỏa mái, phổi được quét một vòng dễ chịu.

Trường sử thấy hai người chậm chạm còn chưa lên xe ngựa, sợ rằng sẽ chậm trễ vào cung, liền tiến lên khuyên bảo.

"Biết rồi, biết rồi." Phùng Chính bị thúc giục thiếu kiên nhẫn, kéo lấy ống tay áo của Thư Điện Hợp, ra hiệu là nên đi rồi.

Hai người một trước, một sau giẫm lên xe ngựa, di trên con đường chưa biết tiền đồ thế nào.

Bên trong chính điện, Thánh thượng còn chưa giá lâm, bầu không khí đã vô cùng áp lực, uy nghiêm đáng sợ. Làm kiềm nén ngột ngạt khó thở. Trạng thái của sĩ tử không được tốt, vừa đi vào đã mồ hôi đầm đìa, sau khi ngồi xuống thân thể còn run rẩy, vẻ mặt tỏ rõ sợ hãi.

Bên trong cung điện bày một chiếc ghế bành được trang trí con rồng. Vị trí ở nga giữa tượng trưng cho thân phận cao quý của kẻ thống trị Đại Dự. Đừng trước là một cái bà, bên trên bày đủ văn phòng tứ bảo. Tùy ý nhìn một cái cũng biết là đồ trân bảo. Bên trên được treo một bảng có tên " Cần Chính Hôn Hiền." là do đương kim Thánh thượng ngự bút.

Cách hai ba bước kê một bộ bàn thấp cho sĩ tử, gần bốn mươi người ngồi ở đó, không người nào giám phát ra một tiếng động nào. Trên mặt bàn nghiêm chỉnh đặt một tờ giấy, cùng nghiên mực tốt, nhiều đồ vật phục vụ thi, không thiếu thứ gì.

Hầu hạ các vị sĩ tử là các thái giám, mỗi người đều đứng ở các góc trong cung điện, càng không phát ra âm thanh gì, sắp xếp mọi thứ cho sĩ tử xong thì công việc của họ cũng hết, lùi ra hai bên đại điện im lặng chờ đợi.

Sĩ tử đã đến đầy đủ và sẵn sàng, chỉ thiếu một người. Tất cả mọi người ngồi tại chỗ, có ý định giả bộ hoặc vô ý, đều đưa mắt nhìn tới phía trên ghế bành, không có ai biết được lúc nào thánh thượng mới tới, cũng không người nào dám nghị luận vì sao ngài ấy lại tới muộn.

Thư Điện Hợp cầm tới chiếc bút lông trên nghiên mực, tại nghiên mực xoay chuyển đầu bút, khiến nó dính mực no đủ, nàng lặp lại hàn động này để cho giết thời gian.

Đối với người đã từng cứu Hoàng thượng một mạng, nàng sớm đã gặp vua tập mãi cũng thành quen, cũng không quan tâm hơn thua.

Phùng Chính hai mắt xuất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Khi hhawsn còn bé, cũng có một thời điểm phụ thân đưa hắn vào cung làm thư đồng cho Thái tử một khoảng thời gian. Tuy rằng đã là chuyện cũ từ ngày xưa, cũng không đáng nhắc tới, nhưng trong ấn tượng ít ỏi, còn nhớ Hoàng thượng là một thúc thúc hòa ái, không giống phàm phu tục tử hung tàn, hắn cũng không cần căng thẳng, huống hồ có hung tàn thì cũng quen thân với phụ thân hắn.

Mọi người ở đây mỗi người một tâm tư khác nhau, Tả Hoài công công là đại thái giám ở trong cung mang thánh chỉ bước tới, phía sau là hai thái giám, trên tay nâng trụ hương cùng một tấm giấy mỏng.

Sĩ tử ngồi xếp hàng ngay ngắn, để Hoàng thượng vừa nhìn là biết hết biểu hiện của họ, vì lẽ đó Tả Hoài vừa tiến đến, liền nhìn thấy người ngồi thứ nhất là Thư Điện Hợp, kinh ngạc trong mắt lóe qua.

Tả Hoài đến trước đọc tuyên thánh chỉ, nội dung rất đơn giản là khuyến khích cùng biểu dương bọn họ, đại ý là muốn họ thi thật tốt, sau khi bài thi kết thúc, Thánh thượng sẽ chọn ra những bài ưu tú cùng phong các chức quan, để không phụ lòng học tập của các sĩ tử nhiều năm qua, giương ra tài hoa cùng hoài bão ra sức vì nước.

Ngoại trừ Thư Điện Hợp có mục đích khác, các sĩ tử khác như được Hoàng thượng cổ vũ, lập tức nhiệt huyết sôi trào, nóng lòng muốn thử. Phùng Chính cũng là người như vậy.

Tả Hoài sau khi tuyên đọc ý chỉ xong cầm lấy tờ giấy trên khay của thái giám, trực tiếp nói: "Đề mục của thi đình lần này nói: "tội chết tù, nhà bị chu di, nếu gặp ân xá, có được miễn tội hay không?" viết đến khi canh giờ hết thì dừng bút, không thể kéo dài không dừng bút. Bắt đầu thi, Tả Hoài cho thái dám một ánh mắt, để hắn châm hương.

Sau đó cùng hai thái giám đứng sang một bên.

Mọi người nhìn xung quanh hồi lâu, đều không có nhìn thấy người nào mặc y phục vàng long bào đi tới.

Ý là Hoàng thượng không đến giám sát bọn họ thi?

Tả Hoài khụ một tiếng, để bọn họ sợ hãi mà thu hồi ánh mắt.

Bọn họ hạ thấp đầu mỗi người có biểu hiện khác nhau, có thất vọng, có người thở phào trong lòng giống như tìm được đường sống trong chỗ chết

Thư Điện Hợp ngẫm lại, hẳn là không đơn giản như vậy. Nếu là tuyết trong bóng đêm, nàng sẽ không tự dưng bị gọi vào trong tẩm cung, hiện nay nàng tập trung giải quyết đề bài. Nghĩ thế nào để phá đề.

Đây là một câu hỏi rất bình thường và thực tế, thử thách sĩ tử sau này khi làm quan.

Thư Điện Hợp rất nhanh ở trong lòng đánh một bản nháp, đem bút lông cho đều mực, bắt đầu viết.

Thời gian căng thẳng lúc nào cũng trôi qua nhanh, chỉ một chốc lát hương liền cháy hét, trung quan tới thay đổi cái khác.

Thư Điện Hợp đã viết xong hai tờ giấy thi, nét mực trên giấy khô cạn, nàng mới đem để qua một bên, liền cảm giác được từ cửa đại điện có người đi vào.

Một cái bóng rơi vào trước mặt nàng, sau đó một góc áo vàng dư quang hiện ra.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play