*Hoả thụ lưu quang: ý là người nhất định phải toả sáng

Bát vương chỉ thoáng thấy một đồ vật gì đó bay từ cửa thông gió vào rơi xuống đất, lăn vào trong góc tối.

Đây là?

Hắn mang theo tò mò đồ vật vừa rơi xuống là gì, liếc mắt nhìn về phía cửa nghe ngóng động tĩnh, mới đánh bạo cầm lấy giá nến, dựa theo động tĩnh ban nãy, rất nhanh tìm được thứ đồ vật kia.

Đem mở ra, bên trong được bọc một lớp giấy dầu, vẫn còn nóng, tại thời khắc mở ra giấy dầu, mùi gà quay thơm nức mũi, hắn hoảng hốt cứ nghĩ mình là đang nằm mơ.

Khoảng thời gian này hắn bị nhốt, không chỉ mất đi tự do, hơn nữa mỗi ngày đều ăn món chay, lại còn bị để tới rất nguội, trong thức ăn miếng thịt cũng không có nổi.lúc này đột nhiên từ đâu bay tới một con gà nướng, quả thực khó mà tin nổi.

Hắn tự bấm đùi của chính mình, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới, mới xác nhận đây là sự thật, không phải mơ. Cổ họng nước miếng cuồn cuộn thèm.

Nhất định là mẫu phi phái người đưa tới, Bát Vương không ngẫm nghĩ nhanh như hổ đói đem gà quay hướng miệng của mình mà gặm.

Vừa mới cắn một miếng động tác của hắn dừng lại. không đúng mẫu phi bởi vì liên luỵ hắn bị đày vào lãnh cung, làm sao có khả năng đem gà tới cho hắn.

Bát vương vội phun hết gà trong miệng ra, tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận một hồi, nếu không phải là Mẫu phi thì ai sẽ tốt bụng mà đem đồ ăn tới cho hắn? hay là có kẻ muốn đầu độc hắn? vậy gà quay này....

Hắn càng nghĩ càng sợ, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng, nhất thời muốn ném gà quay trong tay đi. Nhưng bị mùi gà quay dụ hoặc, cơn thèm của hắn tăng lên, không nỡ lòng đem đồ ăn bỏ đi.

"Bản vương vừa nãy cũng đã ăn một miếng, cũng không thấy có mùi vị gì kì lạ, sẽ không có độc đi...." Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt con gà trong tay, nuốt nước miếng mà lẩm bẩm, thuyết phục chính mình.

Hắn cũng chưa bao giờ trải qua khổ sở như thế, ý chí yếu đuối cầm lên gà đưa tới gần miệng, vừa nghĩ tới mấy ngày nay ăn những thứ kia, so sánh với gà trước mắt, bụng hắn biểu tình kêu ùng ục, hắn dứt khoát không đắn đo nữa, hai tay nâng gà lên, ăn như hùm, gặm như sói.

Nếu thật sự chết, hắn cũng muốn làm ma no!

Sau khi ăn xong gà quay, hắn đem ít xương gà còn lại ném đi, dùng tay áo lau khô dầu mỡ trên miệng, sau đó thoả mãn mà vỗ cái bụng của mình, hướng về giường tuỳ ý nằm xuống.

Gà quay mặc dù rất ngon nhưng nếu có thể uống cùng rượu ngọc quỳnh thì càng mỹ mãn. Bát vương mơ màng nghĩ, no bụng rồi, liền ngay cả chăn cũng cảm thấy không đáng ghét nữa, không lâu sau đó liền rơi vào mộng đẹp.

Ngủ tới nửa đêm, đang lúc hắn nửa tỉnh, nửa mê, mơ hồ cảm giác trên người có gì đó không đúng, bụng đau kịch liệt mà tỉnh dậy.

Bụng hắn đau như dời sông lấp bể, giãy giụa bò từ trên giường xuống đất, sợ hãi mà hướng ra phía ngoài hô: "Người đến a! cứu cứu Bản vương!" lời còn chưa dứt, cổ họng cuồn cuộn mà hướng đất phun ra một bãi ô uế.

Bình thái y ở Thái y viện đang ngủ bị thái dám gọi tới, tiến vào trong cung, trị liệu cho Bát vương.

Sau đó, trời vừa sáng, cửa cung mở ra. Thư Điện Hợp cũng bị gọi vào trong cung.

Bình thái y quỳ gối trước mặt Lã Mông, cẩn thận nói: "Hồi Hoàng thượng, bát vương xác thực là trúng độc."

Lã Mông lấy tay day thái dương đang đau đớn, nhắm mắt hỏi: "Chẩn ra độc gì chưa?"

"Thần vẫn cần phải khám thêm một chút." Bình Thái y phất tay để thái giám đưa tới một ít xương gà quay còn xót lại, muốn xoa chút trán đang lấm tấm mồ hôi lại không dám.

Mặt Lã Mông chìm xuống phất phất tay, để hắn đem theo xương gad đi điều tra, quay đầu liếc tới mấy thị vệ trông chừng Bát vương bị đem tới. hắn liên tiếp chất vấn: "Gà quay ở nơi nào đến? trẫm mệnh các ngươi đem người nhìn,các ngươi để xảy ra chuyện này là thế nào?" ở trong hoàng cung cấm, dĩ nhiên lại có người trắng trợn hạ độc Hoàng tử, coi hắn không còn sao?

Thị vệ đối mặt với liên tiếp chất vấn của Lã Mông, một lời cũng không trả lời được, tự biết bản thân thất trách, dồn dập quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.

Lã Mông ngoảnh mặt làm ngơ, nín hơi như đang suy nghĩ chuyện gì.

Lúc này Tả Hoài đem theo Thư Điện Hợp tiến vào, cho lui hết những người không liên quan. Thư Điện Hợp nói: "Bát vương đã không còn gì đáng ngại, xin phụ hoàng an tâm."

Lã Mông nghe xong gật gù, nói: "Trẫm mệnh thái y điều tra chuyện này, nên rất nhanh sẽ tìm thấy kẻ hạ độc." hắn biết Thư Thận y thuật cao siêu, nếu như phái Thư Thận đi điều tra việc trúng độc của bát vương, khả năng sẽ tìm ra hung thủ nhanh hơn, thế nhưng chuyện này liên hệ tới hậu cũng, Thư thận cũng không thích hợp lắm.

"Điện Hợp ngươi xem chuyện này làm sao?" Lã Mông liếc mắt người con rể này, muốn hắn vì mình mà giải ưu.

Sợ Thư Điện Hợp không dám nói, lại bồi thêm một câu: "Cứ nói đi đừng ngại."

Thư Điện Hợp làm ra vẻ hơi suy nghĩ, mờ mọt khuyên nhủ: "Phụ hoàng phải sớm lập Đông cung, yên ổn tâm, bằng khồn triều cương bất ổn, phân tranh nháo loạn." bên trong lời nàng nói ám chỉ việc lần này bát vương trúng độc.

Đối phương có thể nghĩ tới sự tình, thì làm sao Lã Mông không biết, chỉ là nếu như Thái Tử còn sống sót....

Lã Mông lại cảm thấy đau đầu, đem Thư Điện Hợp gọi tới bên người, thả xuống tư thái nói: "Dù sao cũng không có người ngoài, hai ta nói một chút chuyện nhà."

"Ngươi cảm thấy vị hoàng tử nào, có thể đảm nhận được việc lớn?"

Thư Điện Hợp lông mi run rẩy, buông xuống mắt, không chậm trễ mà nói: "Xưa nay việc lập trưởng, lập đích, là chuyện của mọi gia đình."

Lã Mông liếc mắt nhìn hắn, nghĩ tới hắn tuyệt đối không thể biết đại vương đã bị mình ban cho cái chết. nếu thật sự là theo thứ tự để lập Thái Tử, thì chính là lập ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử thô lỗ, dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không phải là ứng cử viên tốt nhất, Lã Mông cũng không hài lòng với câu trả lời này, lắc đầu không đáp lại.

"Việc này trẫm còn muốn suy tính thêm, ngươi lui ra trước đi." Hắn từ trên long ỷ đứng lên, chắp tay rời đi, lưu lại một mình Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp cũng không vội, việc lập trữ là sớm hay muộn cũng phải làm, nãy nàng nói những lời kia, ý định chọc thủng tâm tư của Lã Mông cùng với ác Hoàng tử, đem vị trí Đông cung bị các hoàng tử đang tranh cướp mở ra cho hắn xem.

"Nói như vậy, Phụ hoàng sẽ thật sự bỏ qua cho bát ca sao?" Thư Điện Hợp sau khi trở lại Công chúa phủ, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà, liền bị Tuyên Thành kéo hỏi tình hình.

"sẽ."

Các hoàng tử đang tranh Đông cung, nhưng tới cuối cùng vẫn là muốn lấy được hoàng vị, tính tình Lã Mông rất đa nghi, tất nhiên sẽ không để bọn họ mặc ý thao túng, vì để cân bằng cục diện, hắn nhất định sẽ không giết Bát vương, Bát vương từ đó cũng có một chút hi vọng sống.

Hơn nữa mục đích của các nàng không phải chỉ vì cứu Bát vương, càng quan trọng hơn chính là đem bát nước đục này khuấy lên, để cho ngũ vương cùng cửu vương ngờ vực lẫn nhau. Để Lã Mông hạn chế hành động của hai người họ, cho Hoàng tôn thêm chút thời gian.

Thư Điện Hợp đem những ý nghĩ này giải thích cùng Tuyên Thành, sau khi Tuyên Thành suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu rõ nội bộ khúc mắc.

Nguyên bản việc đoạt đích đều là ở trong tối mà tiến hành, cũng không biết là ai ra tay. Thư Điện Hợp nhẹ nhàng làm việc này, không chỉ đem khuấy động lên, đồng thời đem hết các nhân vật buộc lại một khối, thay nhau tranh đoạt, để hoàng tôn giấu đi.

Tuyên Thành cảm giác khó mà tin nổi, hết thảy giống như đều nằm trong kế hoạch của Thư Điện Hợp, vấn đề của Bát ca, nàng hiếu kỳ: "Làm sao ngươi biết Bát ca sẽ ăn gà quay kia?"

"Không biết." Thư Điện Hợp lắc đầu.

"Vạn nhất hắn không ăn Thì sao?" Tuyên Thành kinh ngạc nhìn nàng.

"Vậy thì dùng thủ đoạn khác." Thư Điện Hợp hời hợt nói. Giống như mua đầu bếp của ngự thiện phòng, hoặc là đổi món ăn của Thái giám đưa cơm, dùng khói mê hạ độc, luôn sẽ có biện pháp để Bát vương trúng độc.

Biện pháp thì có rất nhiều, miễn là ra tay đối tượng không phải Hoàng đế, trong hoàng cung này cũng không phải là không có gì xuyên thủng được.

Điều này cũng.... Quá đơn giản cùng thô bạo a. Tuyên Thành nghiền ngẫm, quả thật như Thư Điện Hợp nói, ở trong hoàng cung này muốn hại một người không phải là việc gì khó, đáy lòng nàng đều là ý lạnh.

Lại chớp mắt, nếu như nàng không phải vì tiểu hoàng tôn, cả đời này khả năng sẽ không liên quan tới những việc này, trong lòng không rõ tư vị, ngược lại cảm thấy rất phức tạp. chỉ dựa vào đầu óc của nàng, nhất định sẽ không nghĩ ra được biện pháp như vậy. may là có người trước mắt này.

Miễn là có hắn, việc gì cũng đều có thể giải quyết xử lý tốt tất cả.

Hai người ngồi bên trong gian nhà thuỷ tạ, cũng không có người nào khác quấy rối. Tuyên Thành thả lỏng thân thể, tuỳ ý dựa trên đầu vai của Thư Điện Hợp. không biết là bắt đầu từ khi nào, bờ vai gầy yếu của Phò Mã, lại có thể trở thành chỗ dựa an tâm nhất của nàng.

"Công chúa có phải là mệt mỏi?" Thư Điện Hợp vỗ về phía sau lưng của Tuyên Thành hỏi: " Có muốn hay không chợp mắt một lát?"

Tuyên Thành lắc đầu, rù rì nói: "Bản cung chẳng qua là cảm thấy chính mình cũng nên xem thêm chút sách, để giúp ngươi một chút, không phải để ngươi luôn một mình như vậy đối mặt với những việc này, quá mệt mỏi." nhưng nàng xem sách không quá ba trang, là đều buồn ngủ.

Thư Điện Hợp mỉm cười, nói: "Thần không sao, những việc này có thần làm là được rồi,"

Được Thư Điện Hợp động viên, Tuyên Thành vẫn rầu rĩ không vui, nói: "Ngươi nói sau này sử sách sẽ viết Bản cung thế nào a? sẽ nói Bản cung ham chơi không tốt sao? Sẽ nói Bản cung không biết nhiều chữ, không hiểu biết rộng? hay là nói Bản cung từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cái gì cũng không biết?. hay là thời điểm đề cập tới ngươi thuận tiện nói vài câu về ta?"

Hay là cái gì cũng không có? Người với sử sách cũng chỉ là hạt bụi. coi như nàng là công chúa cũng như thế.

Thư Điện Hợp dừng lại động tác vỗ lưng Tuyên Thành nghĩ, từ xưa tới giờ sử sách ghi lại các Công chúa, ngoại trừ bên ngoài. Đa số phân nửa đều có kết cục rất thảm. ví dụ như *An Lộc sơn thấy nhà Đường đã muốn suy bại muốn chiếm đoạt ngai vàng, nên đã liên kết với mấy sắc tộc, Đồng La, Hề, Khiết Đan, Thất Vĩ, Đột Quyết... giết Công chúa làm phản.

*Mình không rõ lắm chỗ này nhưng mà An Lộc Sơn làm phản là đúng theo như lịch sử nha.

Lại như Công chúa của Thục Quốc Bắc Tống, bệnh tình nguy kịch, thì Phò mã đô uý cùng tiểu thiếp lại thâu hoan ở trên giường. Tấn dương Công chúa Lý Minh Đạt thông tuệ lanh lợi, nhưng không sống được lâu.

Nàng không đành lòng nói ra những câu này huỷ đi phong cảnh cùng tâm tình đang vui vẻ của Tuyên Thành, mà nói rằng: "Hậu sự của mình, người còn sống sao mà biết được đây?"

Tuyên Thành nhìn cổ trắng nõn của Thư Điện Hợp, kích động muốn hôn lên để lại dấu trên đó, do dự nửa ngày vẫn không có làm, hỏi: "Ngươi muốn lưu tên ở trong sử sách sao?"

'Tự nhiên là có nghĩ tới." Thư Điện Hợp nói.

Tuyên Thành đứng thẳng lên, cùng Thư Điện Hợp đối mặt. bất luận là quá khứ hay tương lai, hắn so với mình càng thêm chói mắt. thời điểm nhìn thấy hắn, giống như pháo hoa trên bầu trời toả sáng, chiếu rọi mọi phương hướng.

Người như vậy, nếu như không làm phò mã của nàng, nàng tin tưởng hắn dùng phương thức khác cũng lưu danh thiên cổ.

Mà nàng may mắn nắm giữ được người tốt như vậy, lại ích kỉ đem hắn ẩn đi, không để cho những người khác thấy được.

"Ngươi nhất định sẽ." Tuyên Thành nói từng chữ một. Truyện BJYX

Nàng cũng muốn người này càng ngày càng toả sáng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play