Bên trong thư các, hai người y phục dán chặt vào nhau, tiếng y phục ma sát, phát ra tiếng sàn sạt.

Lã Mông đi tới, nhìn thấy một màn vượt qua quy củ, hai mắt lập tức trợn tròn lên, muốn quát bảo hai người kia ngưng lại, lại biến thành ho nhẹ một tiếng.

Hai người đang dính vào một chỗ kia, nhất thời liền tách ra.

Lã Mông mới từ mặt sau của Giá sách đi ra, trừng mắt thất kinh nhìn hai người, nói: "Các ngươi đang làm cái gì?"

Tuyên Thành sắc mặt ửng đỏ, ấp úng không nói nổi một lời. nàng rõ ràng là chỉ muốn hôn đối phương một chút liền nới lỏng ra, nào có biết phụ hoàng lại đột nhiên tới.

Có cảm giác như lúc bé ăn vụng mứt táo trên bàn của Phụ Hoàng bị bắt tại chỗ, có cảm giác quẫn bách, nếu như hiện tại trên đất có khe hở, nàng lập tức muốn chui đầu xuống.

Trái lại Thư Điện Hợp bình tĩnh hơn nhiều, hất áo bào quỳ xuống, thỉnh tội, động tác như nước chảy mây trôi, như là không biết đã luyện tập bao nhiêu lần.

Nàng ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cũng không khỏi lúng túng không kém Tuyên Thành. Trách bản thân ma xui quỷ khiến rơi vào ngọt ngào, không có cảm giác được Hoàng thượng tới gần.

Lã Mông nhăn mày, trách cứ: "Không biết xấu hổ!" ngay dưới mắt của hắn cũng giám làm vậy, ở chỗ khác thì sao? Giáo huấn hai người một hồi, để bọn họ biết đường mà không trắng trợn, không kiêng dè càng thêm làm bậy.

Hai người phạm lỗi, cùng nhau cúi đầu không giám nói gì.

Tuyên Thành ánh mắt làm nũng, thấp giọng kêu: "Phụ hoàng~..."

Lã Mông muốn mắng nữ nhi của mình,lại không nỡ lòng mắng, quay đầu nhắm Thư Điện Hợp mà nói: "Đặc biệt ngươi!"

Vừa nãy tình huống thế nào hắn cũng nhìn rõ, bàn tay của họ Thư kia ngoan ngoãn đặt ở bên eo của Tuyên Thành, mà nữ nhi của hắn ôm lấy cổ đối phương, hận không thể treo trên người Phò Mã, bởi vậy hắn kết luận, nữ nhi của hắn bức bách người thận trọng như Phò Mã làm vậy.

Thế nhưng cũng không thể dung túng phò mã mà không truy cứu trách nhiệm.

Thư Điện Hợp vẫn còn chưa biết chính mình là bị người kia làm cho liên luỵ, nhưng vẫn vơ trách nhiệm vào người mình, nói: " Nhi thần biết sai, xin phụ hoàng trách phạt."

Lã Mông tạm thời ngưng giận, lạnh lùng nói: "Thư Thận, ngươi cùng trẫm lại đây."

Thư Điện Hợp nghe theo âm thanh đứng dậy, Tuyên Thành vẻ mặt không vui khi Thư Điện Hợp bị gọi đi, kéo lấy tay của Thư Điện Hợp, sợ phụ hoàng của nàng bắt Phò Mã của mình gánh trách nhiệm.

Thân thể Thư Điện Hợp hơi ngừng lại, Lã Mông thấy thế, bị chọc tức thổi râu trừng mắt.

Mấy ngày trước còn nói Tuyên Thành bây giờ đã trưởng thành rồi, hiện tại lại thấy nàng vẫn giống như tiểu hài tử. để Phò Mã cùng mình đi bàn luận chút chính sự, lại giống như mình sống sờ sờ cướp lấy món đồ chơi của nàng vậy.

"Một lúc sẽ trả lại cho ngươi!" ngữ khí của hắn nghe như là gầm lên, càg đối với nữ nhi bất đắc dĩ nhượng bộ.

Tuyên Thành lúc này vẻ mặt không cam tâm tình nguyện mà nới lỏng tay áo của Thư Điện Hợp ra.

Thư Điện Hợp cùng Lã Mông đi tới ngự thư phòng, Lã Mông quay đầu nhìn dung nhan mê hoặc nữ nhi của mình, thở một hơi, bỏ xuống tầm mắt, ngồi vào long ỷ.

Tả Hoài theo sát hai người vào trong, dâng trà lạnh cho Lã Mông. Thư Điện Hợp đứng một bên đợi trách phạt.

Vậy mà hoàng đế lại bình tĩnh bỏ qua, mở miệng lại không phải là quở trách, cũng không phải là trừng phạt, mà là có chút không hiểu ra sao nói "Tuyên Thành của trẫm cũng nên làm mẫu thân."

Lã Mông lời nói giống như khuấy một bát cháo bên trong đầy mảnh vỡ thuỷ tinh, liếc xéo mà nhìn con rể của mình, tin tưởng hắn sẽ rõ ràng ý tứ của mình.

Việc này vốn không phải là hắn phải nói, thế nhưng Tuyên Thành mất mẫu thân từ nhỏ, ca ca, tẩu tẩu lại lần lượt rời đi, tỷ tỷ cùng ca ca khác lại không cùng nàng thân cận, hắn nếu không giục, sẽ không có người giục.

Thư Điện Hợp sững sờ, chợt nói chắc chắn: "Nhi thần làm hết sức."

Lã Mông thấy hắn vẫn biết thức thời, nhưng vẫn không vui hừ một tiếng.

Vừa nãy hắn bị chọc tức một hồi, cũng không cùng Thư Điện Hợp kiên nhẫn mà vòng vèo, trực tiếp nói việc hôm nay gọi Thư Điện Hợp tới, nói: "Quốc sư mấy ngày trước đây hướng về trẫm nêu lên ý kiến, muốn ở trong cung này xây một toà Vọng Tiên Đài, vì trẫm mà cầu phúc, trẫm muốn đem chuyện này giao cho ngươi làm, ý của ngươi thế nào?"

Việc này rất lớn, còn quan hệ tới thuật trường sinh của mình, Lã Mông không yên tâm cho người ngoài làm, cũng sợ những đại thần cứng nhắc kia sau khi biết những chuyện này, sẽ lại giống lần trước giống như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, lấy cái chết ra khuyên nhủ.

Người trước mặt này rất có năng lực,hắn tin tưởng có thể thay mình đi ứng phó với những hạ thần đáng ghét kia, cũng ngăn được xung đột với hắn cùng các đại thần, vì lẽ đó hắn mới để Thư Điện Hợp đi là việc này, không ai có thể thích hợp hơn.

Nói rồi giật giật ngón tay, Tả Hoài lập tức lấy ra một quyển bản vẽ đi tới trước mặt của Thư Điện Hợp mà mở ra.

Trên bản vẽ phác hoạ đường vẽ cơ bản của Vọng Tiên Đài, chỉ thấy độ cao cũng dựng thành ba mươi trượng, bên trên còn có mấy tượng đúc bằng đồng, dưới đài dẫn nước suối vờn quanh. Công trình hùng vĩ, không phải một vài ngày là có thể hoàn thành.

"Phụ hoàng, năm gần đây Đại Dự thiên tai, to nhỏ không ngừng, cho tới lần thu thuế gần đây, quốc khố cũng không có nhiều, ngày càng ít, nếu muốn xây đài khổng lồ này, nhất định phải tốn không ít của cải, nhỏ thì hao tài tốn của, lớn thì...." Thư Điện Hợp sau khi tra xét kĩ bản vẽ, không tự chủ được nhíu mày. Muốn khuyên can Hoàng đế một, hai câu. Hoàng thượng bây giờ càng ngày, càng hồ đồ rồi.

Lã Mông đánh gãy lời hắn không cho phản bác: "Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng ý Trẫm đã quyết, nhất định phải dựng toà Vọng Tiên Đài này."

"Nhưng..." Thư Điện Hợp muốn nói lại thôi.

"Trẫm biết ngươi thông minh, nhất định sẽ làm tốt chuyện này." Lã Mông đi xuống khỏi long ỷ, vỗ vỗ vai Thư Điện Hợp, nói rồi cũng tìm cớ sự vụ bận rộn, đem Thư Điện Hợp đuổi ra ngoài.

Chờ Thư Điện Hợp đi rồi, Tả Hoài cong eo đi tới bên cạnh Lã Mông mà thấp giọng bẩm báo: " Hoàng thượng mấy ngày trước đây Bên phía phủ Công chúa đã đem *nguyên mạt đưa ra, có cần phải triệu thái y đi xem qua thân thể của Phò Mã nữa không?"

*Nguyên mạt: ở đây là lần đầu của người phụ nữ khi quan hệ với nam giới sẽ ra máu, ý của tác giả là, bên phủ công chúa đưa khăn trắng tinh, ý chỉ công chúa và Phò mã là chưa viên phòng

Lã Mông hơi nhíu mày, hắn rõ ràng biết khi Tuyên Thành gả cho Thư Điện Hợp hai người chưa từng viên phòng, hắn cũng không có quản, là bởi vì tính khí Tuyên Thành, muốn để Thư Thận bình thường tiếp xúc xoa dịu tính khí của nhi nữ, mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.

Sau đó quan hệ của hai người quả nhiên như hắn dự liệu, dần dần nảy sinh, Thư Thận phẩm tính ôn lương như ngọc, đoan chính thực tế, đối đãi với Tuyên Thành bên ngoài săn sóc tỉ mỉ, là con rể hiếm có, cho nên hắn rất hài lòng về điểm này.

Thế nhưng.....

Việc hắn để tâm là, bất luận hai người ở bên ngoài có thể hiện ân ái bao nhiêu, nhưng thành thân đã lâu như vậy, trong cung vẫn chưa thu được nguyên mạt của Tuyên Thành, nói cách khác hai người họ thành thân hơn một năm chưa có viên phòng.

Nếu nói thời điểm trước hai người chưa hợp nhau, nên chưa viên phòng còn có thể chấp nhận được, nhưng sau này quá gần gũi rồi vẫn không có......cũng làm người ta hoài nghi Thư Thận có phải là có vấn đề hay không.

Nam tử bình thường cùng chăn gối với thê tử, làm sao có thể thời gian lâu như thế không chạm vào thê tử của mình? Tuyên Thành dù không có ôn nhu lắm, nhưng mà nhìn cũng không tồi, cũng không phải là nữ nhân không có hấp dẫn. hai người cũng đều đang là tuổi mới lớn, tựa như củi khô với lửa, Thư Thận lại bỏ mặc kiều thê bên người, không động lòng ư?

Lã Mông cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, đối với nam tử hiểu rất rõ. Hắn tuyệt đối không thể Tự nhận mình là *liễu hạ huệ chứ.

*Liễu hạ huệ: Là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khiếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không khởi dục tình.

"Không cần." hắn lại nghĩ tới tình cảnh lúc nãy lại tức giận.

Hắn tuy rằng đem nữ nhi gả cho Thư Thận, thế nhưng không có nghĩa kà khoan nhượng đối với nam tử khác ở trước mặt nữ nhi mình mà táy máy chân tay. Trong lòng một tia nghi ngờ đối với Thư Thận cũng biến mất hầu như không còn

Tuyên Thành chờ Thư Điện Hợp ở cửa ngự thư phòng, nhìn thấy Thư Điện Hợp từ trong điện đi ra, tiến lên ôm cánh tay của nàng, lặng lẽ hỏi: "Phụ hoàng có hay không bởi vì chuyện vừa rồi, trách cứ ngươi?"

Thư Điện Hợp nghĩ Không ngờ được chính mình đánh bậy, đánh bạ cũng thoát khỏi một hồi hiềm nghi, nàng lắc đầu một cái, trên mặt có vẻ mất tập trung.

Tuyên Thành thấy thế cũng không có hỏi Lã Mông cùng nàng nói cái gì, mà trưng cầu ý kiến nói: "Chúng ta hiện tại xuất cung, hay vẫn là?"

Thư Điện Hợp nói: "Nếu đã tới rồi, liền đi xem Linh Quân cùng Nghi An bọn nhỏ đi." Tuyên Thành vốn là cũng dự định như thế.

Đi trên đường Thư Điện Hợp trong đầu luôn nghĩ ứng đối với Lã Mông ra sao về chuyện xây Vọng Tiên Đài.

Nàng lúc nãy nói với Lã Mông chuyện quốc khố cũng không phải là nói dối, quốc khố bây giờ đã vào thì không ra được, có bao nhiêu tiền thừa để cho Hoàng thượng đi xây Vọng Tiên Đài, trừ phi tăng thuế liên tục của bách tính. Trong hai năm qua lúc thì địa chấn, tuyết lở, dân chúng vốn đã sinh sống gian nan, nếu lại tăng thuế, cùng đương mạt lộ, tất sẽ có kêu ca, thời điểm xây vọng tiên đài lại rất phiền phức....

Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành đi tới bên trong hậu cung, thấy được Nghi an đang một mình bên trong cung điện to lớn chơi đùa, nàng hỏi qua ma ma trông coi mới biết Tiểu hoàng tôn đi qua chỗ Thái phó học.

"Cô cô... cô mẫu! cô phụ!" Nghi An phát hiện hai người tới, đứa nhr vang lên tiếng thét chói tai. Vui mừng hớn hở hướng chỗ các nàng chạy tới.

Thư Điện Hợp vừa vặn phục hồi lại tinh thần, hạ tháp ngườ giang hai cánh tay, vừa vặn ôm Nghi an vào lòng.

Nàng đem Nghi An ôm bế lên, Tuyên Thành ở một bên ôn nhu mà vuốt gò má bóng loáng mềm mại của nàng, hỏi: "Nghi An đang làm gì thế?"

Nghi An vân vê đầu ngón tay của mình đáp: "Nghi An đang đùa!" giọng nói bi bô, dáng vẻ đáng yêu.

Tuyên Thành lại hỏi " Có phải là Nghi An luôn ngoãn ngoãn không?"

"Đúng!" Nghi An quệt miệng, sức lực dùng mười phần mà nói.

"Thật sao?" Tuyên Thành đáp, quay đầu nhìn về phía vú em ma ma của Nghi An.

Ma Ma của Nghi An hiểu được ý, nói: "Quận chúa hôm nay suýt chút nữa cõng lấy Lão nô chuồn êm ra đại điện." bởi vì không yên lòng an toàn của hai hoàng tôn, nên người trong cung điện này đều là nàng tự tay chọn, phụ hoàng sau khi biết cũng không hề nói gì, xem như là ngầm đồng ý sắp xếp của nàng.

Tiểu hài tử nhỏ tuổi cũng có tự tôn, Nghi An bị đâm thủng mặt mũi, dụi mặt vào ngực Thư Điện Hợp mà nói: "Ma ma nói bậy, Nghi an không có."

Nguỵ biện này khá giống một người.

Thư Điện Hợp nghe thấy vậy nở nụ cười, đem hai công chúa một lớn, một nhỏ mà so sánh, mắt nhìn lên, ngũ quan cũng có điểm tương tự, hỏi: " Công chúa khi còn bé, có phải cũng giống như Nghi An nghịch ngợm như vậy?"

Tuyên Thành liếc nàng một cái không để ý tới nàng đang chêu chọc, thân thiết mà hỏi: "Nghi An muốn trốn ra điện để làm gì?" nàng là lo lắng Nghi An còn bé, không chịu đươjc gò bó trong cung, muốn ra ngoài để tự do một chút.

Lần này chạy ra khỏi còn tìm được, lần sau nếu như trốn nữa ma ma không tìm thấy thì sẽ rất nguy hiểm, phải làm sao?

Nghi An bỗng nhiên nghiêng đầu, hôn bẹp vào má Thư Điện Hợp một cái nói: "Nghi An yêu thích cô phụ, muốn đi gặp Cô Phụ."

Ngữ khí tràn ngập tính trẻ con, lại nói ra câu kinh người, để cho Thư Điện Hợp sững sờ, sau đó lại không nhịn được mà bật cười.

"Ngươi thực sự cùng cô mẫu ngươi giống y như đúc." Nàng đưa tay lên cung chiều mà nhéo mũi đứa nhỏ, con ngươi ôn nhu như nước.

Tuyên Thành rầm rì không vui, tuy rằng Nghi An là một đứa nhỏ không hiểu gì, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc nàng bị đổ bình giấm chua trong lòng, đưa tay đem Nghi An ở trong ngực Thư Điện Hợp bế ra nói: "Chúng ta không thèm để ý tới người này." Đem Nghi An đưa vào trong nội điện.

Editor: Công chúa ăn giấm của đứa nhỏ chưa thay răng sữa, đáng yêu quá 😊)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play