"Vu thuật ạ?" Nguyên Mặc run lên, sao Tần trạch có thể xảy ra những chuyện lạ như vậy được? Một gia đình đang êm đẹp, vậy mà lại có nhiều yêu ma quỷ quái trà trộn vào như thế. Cũng may mợ Cả có con mắt tinh tường nhìn ra được!

"Vu thuật có gì kì lạ sao?" Chung Ngôn nhướng mày lên, "Con nhầm rồi, thuật chẳng có gì kì lạ cả, thứ kì lạ chính là lý do những kẻ này đến đây. Vu thuật là ma thuật đến từ phương Nam, có sự giao nhau giữa hư ảo và nhân quả, khi mợ dẫn con đến xem sâu đã rơi vào hư ảo, chúng ta đều bị kéo vào thế giới ảnh ngược trong lòng hồ."

Hư ảo và nhân quả? Nguyên Mặc càng lúc càng không hiểu, cơ mà chỉ cần chủ tử hiểu những thứ này là được rồi.

"Không sao cả, va chạm với nó thêm thì con sẽ hiểu thôi. Ảnh ngược giữa hồ và cá chép đỏ chính là mê cảnh hư ảo mà cao nhân sắp đặt sẵn, ban đầu mợ cũng không phát hiện, cho đến khi mợ nhìn thấy ba nén nhang mà mợ thắp lúc trưa." Chung Ngôn đảo mắt nhìn lư hương trên bàn hỉ, nhang số lúc này mới là thật. "Nhang số trong ảo cảnh vừa khéo ngược lại, tuy rằng cái bẫy kia rất cao siêu, nhưng cái gì cũng có sơ hở. Chúng ta nhìn sâu xong, còn tưởng là đã quay lại sân rồi nhưng thật ra là đang ở dưới đáy hồ."

"Nguy hiểm quá." Nguyên Mặc giơ tay lau mồ hôi, à, không có đổ mồ hôi.

"Đúng là nguy hiểm thật. Người thường vừa rơi vào ảo cảnh kia là sẽ chết chìm ngay, xác của họ sẽ ở lại đáy hồ để cho đàn cá chép đỏ kia rỉa sạch. Trùng hợp làm sao con là người giấy, không cần hít thở, mợ tu quỷ đạo, nín thở tạm thời cũng không có trở ngại gì, cho nên hai ta mới sống được đến bây giờ. Thế nhưng nếu như cứ tiếp tục không phân biệt rõ ràng, chỉ cần thêm nửa canh giờ nữa thôi mợ và con đều sẽ chết ở dưới đó, mợ thì chết đuối, còn con thì sẽ bị ngâm tan sạch."

Nguyên Mặc nghe mà lo lắng, suýt nữa là cậu chết lần hai rồi, "Vậy thì... Vì sao nhang số của mợ lại không thay đổi?"

"Nhang số cũng tương tự như pháp khí vậy, bản thân chúng có khả năng báo trước và trừ tà." Chung Ngôn thuật lại đơn giản cho đứa trẻ này nghe, "Con phải nhớ kĩ, dù có là vu thuật cao siêu nhất cũng có sơ hở, ta có thể phát hiện được chỗ không đúng. Ví dụ như những con cá chép đỏ bơi ngửa mà chúng ta thấy vậy, đó là dấu hiệu cho thấy con và mợ đã chìm xuống đáy hồ, nhìn từ dưới lên chỉ thấy được phần bụng màu trắng. Mà ở càng gần cửa sinh sẽ càng có những vật không bị vu thuật ảnh hưởng, mợ kéo con bơi theo một con cá chép đỏ trông rất bình thường, chúng ta mới tránh được một kiếp."

Giải thích một phen, Nguyên Mặc kinh hồn bạt vía, ban đầu cậu cứ nghĩ mình chết rồi thì chẳng còn ngại gì nữa, không ngờ kẻ hạ độc vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt. Hóa ra, khi đứng nhìn sâu gạo chết dưới hồ mình và mợ Cả đã nhảy xuống dưới đó, bọn họ cứ thế mở mắt nằm giữa hồ trọn vẹn nửa canh giờ.

"Người da nhìn thấy chúng ta trúng kế, bèn thừa cơ hóa thành dáng vẻ của mợ, lừa cậu của con." Chung Ngôn cảm thấy may mắn, sở dĩ kẻ nọ không ra tay với Tần Linh ngay lập tức, nhất định là vì nguyên khí đã bị tổn thương nặng nề. Mặc dù y không diệt trừ được nguyên thân của nó, nhưng đã khiến cho nó bị thương nặng. Một khi nó nghỉ ngơi lấy lại sức sau mấy canh giờ nữa, chắc chắn nó sẽ trở lại. Đến lúc đó, Tần Linh mới thật sự hung hiểm.

"Chuyện này, là mợ khinh địch rồi." Chung Ngôn quấn lọn tóc quanh ngón tay, "Con yên tâm, mợ là người có thù tất báo, nhất định bắt nó nợ máu phải trả bằng máu."

Nguyên Mặc chỉ lo lắng mợ Cả vung tay mặc kệ mà thôi, cậu lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tạ mợ khai ân! Chỉ là tổn thương trên người cậu chủ phải làm sao bây giờ ạ?"

Cởi quần ra rồi, Chung Ngôn mới nhận ra có biết bao nhiêu vết thương mà y chưa từng nhìn thấy, chỉ riêng đùi trong đã có vài vết loét sâu bằng nửa ngón tay đang rướm máu.

"Hầy, lấy thuốc lại đây." Y chỉ ấm sắc thuốc cạnh bàn hỉ.

Nguyên Mặc chạy vội đi lấy, nhìn Chung Ngôn tự tay lau máu, bôi thuốc cho cậu chủ, ngón tay dính thuốc mỡ quẹt thằng vào trong miệng vết thương, nhìn thôi cũng thấy đau rồi, "Đây là loại vu gì ạ? Có thể giải được không?"

Chung Ngôn lắc đầu: "Hạ độc thì mợ còn có thể đối phó được, nhưng vu thuật thì mợ chưa từng học. Để xem thử thuốc mỡ này có thể làm cho vết thương lành lại hay không đã."

Lời này cũng có hơi lừa người, Chung Ngôn không hiểu nhiều về vu thuật là thật, nếu thật sự muốn bắt kẻ hạ vu ra, bỏ chút thời gian và tinh lực cũng không phải không có khả năng. Nhưng hiện tại không cần phải làm vậy, thời gian sống sót của Tần Linh không chờ đợi ai cả.

"Nếu như có thể lành, con sẽ đi sắc thuốc mỗi ngày." Nguyên Mặc cúi đầu, thường ngày vào khoảng giờ này cậu đã rất mệt mỏi rồi, nhưng hiện tại tinh thần lại vô cùng hăng hái, "Còn chuyện này nữa... Cậu là người bướng bỉnh, mợ có thể khuyên cậu đừng giày vò cơ thể mình nữa được không ạ?"

"Mợ chỉ có thể đối phó với kẻ ác thôi, Tần Linh một lòng muốn chết, mợ cũng không độ người." Chung Ngôn hít sâu một hơi, nhưng lại không thở ra, "Không còn sớm nữa, mợ buồn ngủ rồi, có chuyện gì thì để sáng mai tính. Đốt thêm một ít trầm hương cho mợ, mợ xông hương, ngủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Dạ." Nguyên Mặc vội vàng đi làm việc, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết cậu chủ có thể gắng gượng được qua đến ngày mai hay không. Nhang đốt rồi, nến cũng thổi tắt mấy cây, hôm nay không phải Tiểu Thúy gác đêm, Nguyên Mặc ngồi trông ánh nến lúc sáng lúc tối, liên tục hơ nóng hai bàn tay ẩm ướt.

Chung Ngôn nằm trên ghế dài nghỉ ngơi như cũ, không tính ngủ chung giường chung gối với Tần Linh. Hôm nay y đã hao phí không ít tinh lực, nằm xuống không bao lâu mi mắt đã nặng trĩu, mùi trầm hương khiến cho y buồn ngủ, ngủ thẳng một mạch từ nửa đêm đến gần sáng. Tiếng động ngoài cửa sổ khiến y choàng tỉnh, vừa mở mắt ra, y đã thấy bầu trời bên ngoài lóe lên một tia sáng trắng, theo sau là tiếng sấm sét, y nhìn ngay về phía giường thì thấy nó đã trống không.

Tần Linh đâu? Chung Ngôn vội chạy ra cửa sổ, bên ngoài mưa to như thác đổ, đứng giữa trời mưa to không phải ai khác mà là cậu Cả mù lòa của nhà họ Tần.

Nguyên Mặc vừa hong khô người xong lại ướt sũng, đứng trong mưa không ngừng khuyên nhủ: "Cậu à, chúng ta quay về đi, cậu không dầm mưa được đâu ạ!"

"Buông ra!" Cơ thể yếu ớt của Tần Linh cứ ba bước là lảo đảo một lần.

"Cậu à..." Nguyên Mặc vô cùng đau lòng.

Tần Linh mò mẫm đi về phía trước, để mặc cho nước mưa tẩy rửa cơ thể mình, hi vọng đêm qua vừa dấy lên đã hoàn toàn tan vỡ ngay trước mắt, hắn cứ cho rằng mình vẫn có thể cứu được, hóa ra chỉ là vọng tưởng. Mới vừa đi vài bước từ trong nhà ra đây thôi mà đã rất trắc trở, hắn hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng rồi.

Không một ai có thể hiểu được lòng dạ của một kẻ vô dụng.

Bỗng nhiên, cơ thể của hắn đột ngột bị xoay ngang qua, hai chân cũng rời khỏi mặt đất. Nguyên Mặc gạt nước mưa trên mặt mình, ngạc nhiên nhìn sang, hóa ra là mợ Cả, mợ đang... Bế ngang cậu chủ lên ư?

"Mợ ơi mợ mạnh quá!" Cậu không nhịn được khen ngợi.

Người trong lòng Chung Ngôn không nặng nhưng bế cũng hơi tốn sức, y xoay người đi về phòng, "Vừa không để mắt đến là đi tìm đường chết, người đọc sách đều khó hầu hạ giống như anh hả?"

Tần Linh hơi sững người, sau đó thẹn quá hóa giận: "Một cô gái như em mà... Thả tôi xuống!"

Bị một cô gái bế ngang lên, đây là chuyện mà Tần Linh chưa bao giờ nghĩ đến, dù hai người đã bái đường thành thân, ngoài mặt chính là vợ chồng. Trong nháy mắt hắn chợt quên mất nỗi đau của mình, quên mất mắt mình đã mù, trong đầu chỉ lo nghĩ đến những giáo điều lễ nghĩa và liêm sĩ, làm sao mà hắn lại có thể bị con gái bế ngang được?

Tần Linh muốn giãy ra, tiếc là không có chút sức nào, mới vừa rồi không dễ dàng gì mới ra ngoài được, Chung Ngôn chỉ cần qua lại mấy bước đã quay về lại trong phòng rồi. Trầm hương hòa cùng hơi nước, còn cả mùi rượu hoa đào đang sắc trên bếp lò, lẫn vào mùi thuốc nhàn nhạt giữa hai người, hắn được đặt nhẹ xuống giường.

"Hừ, quần áo đẹp như vậy, lại dính nước nữa rồi." Chung Ngôn thả hắn xuống xong thì bắt đầu cởi áo của mình ra, có lẽ vì ánh sáng mờ, hoặc cũng vì người này đang mù, y chỉ để lại một lớp áo trong trắng mỏng. Nguyên Mặc cũng bước lại theo, mặc kệ cả người như nhũn ra trên đường đi, cậu lấy khăn lau mặc và khăn lau chân đến, sốt ruột lau cho Tần Linh.

Cậu cúi đầu xuống rất thấp, chỉ sợ vô tình nhìn thẳng vào áo của mợ Cả.

Mà những thứ này đương nhiên là Tần Linh không nhìn thấy được, chỉ có thể để yên cho Nguyên Mặc lau đi nước mưa trên gò má. Nguyên Mặc nghẹn một bụng lời muốn nói, cậu muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng lời đến bên miệng mà không thể thốt lên được, cậu lo mình nói câu nào không đúng rồi lại khiến cho cậu chủ phải khổ sở nữa.

Cậu nhớ rất rõ tính cách của cậu chủ vốn không phải như vậy, hắn tri thư đạt lễ, khiêm tốn ôn hòa, biết múa đao chơi kiếm, mặc sức cưỡi ngựa đi săn, cũng sẽ đưa cậu và cậu Ba đi leo cây chơi ná cao su, đào tổ chim, chọc tổ ong... Ngày tốt lành một đi không trở lại, cớ gì lại ra nông nỗi này?

"Đừng khóc." Cho dù Nguyên Mặc có cố kìm nén, Tần Linh vẫn nhạy cảm nghe được tiếng nghẹn ngào của cậu, "Đừng thương hại cậu."

Nguyên Mặc hít mũi một cái thật mạnh: "Không phải thương hại ạ."

"Ai ai nhìn cậu cũng đều cảm thấy cậu đáng thương, cậu nhìn hiểu được, ánh mắt của bọn họ đều đang thương hại cậu." Trong một khoảnh khắc Tần Linh đã đánh mất lòng tự trọng, nhưng chỉ một lúc thôi, tâm trạng căm uất cùng cực này đã hóa thành tức giận bất lực, "Ra ngoài đi!"

"Nhưng mà..." Nguyên Mặc không muốn đi, mấy năm nay cậu đã quen với một cậu chủ vui giận thất thường rồi.

"Đi ra ngoài." Tần Linh nhắm chặt đôi mắt vô dụng lại.

Bây giờ nên làm gì đây? Ra hay không ra? Mấy năm qua Nguyên Mặc đều nghe theo lời cậu chủ, lúc này bỗng nhiên nhìn về phía Chung Ngôn, vô tình nhảy sang phe của mợ Cả. Tuy rằng cậu chưa nói một chữ nào, nhưng trong ánh mắt đã rõ ràng hết rồi, đó là cầu xin mợ Cả trông coi cậu chủ đi.

Chút suy nghĩ đó làm sao mà Chung Ngôn nhìn không hiểu được, lúc này y đã đang nămg nghiêng trên ghế mềm rồi, "Được rồi, con cũng ướt sũng rồi kia, ra ngoài hơ lửa cho khô đi."

"Tạ mợ cả." Nguyên Mặc vội vàng cúi người, coi như là mợ đồng ý rồi, sau đó cậu mới yên tâm lui ra ngoài, còn đóng cửa gài cửa lại cẩn thận, sợ tiếng đóng cửa làm ồn ào.

Ngoài cửa sấm chớp ầm ầm, mưa to như thác đổ, cây trúc trong sân không chịu nổi sức nặng, răng rắc gãy đổ, còn có mấy cây đã đứt lìa, thê thảm nằm trên mặt đất. Lá trúc bị mưa đánh cho bay tả tơi, không còn trong sáng như ban ngày nữa, mà trong không khí đìu hiu còn lẫn vào một chút u ám.

Chung Ngôn đứng dậy đóng cửa sổ lại, đi về phía Tần Linh, ngón tay vừa định chạm vào xương mày của hắn, Tần Linh cảm nhận được nên lập tức xoay mặt về phía bên kia.

"Khụ khụ... Vì sao em còn chưa đi nữa?" Tần Linh hỏi, trong giọng nói vẫn đè nén cơn giận như trước, không biết phải trút giận lên ai.

"Trời mưa to lắm đây, anh nóng nảy cái gì?" Cái bụng đói của Chung Ngôn réo lên, từ khi đến đây y chưa được ăn no.

"Tính tình của tôi là như vậy đấy, em có thể đi rồi." Tần Linh chung thủy không nhìn y, hắn không muốn để người khác nhìn thấy vẻ buồn khổ của mình, "Đừng nấn ná lại đây nữa."

"Chẳng trách Nguyên Mặc nói anh vui giận thất thường, trước khi đi ngủ vẫn còn tốt, cũng khóc thành người nước mắt rồi..." Chung Ngôn ngồi xuống bên cạnh hắn lần nữa, cảm nhận được sự vắng lặng dễ chịu, "Thằng bé Nguyên Mặc thật lòng đối xử tốt với anh đấy, anh muốn bị mưa xối chết còn định kéo nó theo sao?"

Đầu gối của Tần Linh bị thương rồi, nhưng mà hắn không quan tam, dường như việc thừa nhận mình bị ngã vì không thấu đường là một việc rất nhục nhã, "Tôi không hề kéo thằng bé theo, đợi đến khi tôi đi, chắc chắn nó sẽ có con đường riêng của mình."

"Nói như vậy, anh đã thu xếp ổn thỏa hết rồi sao?" Chung Ngôn hỏi.

"Từ năm tuổi nó đã mài mực cho tôi, đương nhiên tôi phải thu xếp ổn thỏa rồi, cũng không thể bắt nó túc trực quét mộ của tôi cả đời được." Tần Linh chẳng mảy may khó xử khi nhắc đến hậu sự của bản thân, hắn đã nghĩ xong rồi, cũng đã chấp nhận sự thật rằng mình sắp nhắm mắt xuôi tay, "Vậy vì sao em còn chưa đi nữa? Khụ, tốt nhất, tốt nhất là đi liền ngay trong đêm nay đi, sáng mai đừng để cho tôi nhìn thấy em nữa."

"Anh đừng vội đuổi người, chắn chắn là tôi sẽ đi, dù gì cũng sẽ đến lúc giải tán thôi mà." Chung Ngôn không hề tức giận một chút nào, "Tôi hỏi anh này, buồi chiều khi chúng ta đứng nhìn cây lê, anh và tôi đã nói với nhau chuyện gì vậy?"

Một câu này khiến cho Tần Linh đau khổ không chịu nổi, rõ ràng khi đó hắn vẫn còn có thể nhìn thấy được, "Mới đây mà em đã quên rồi sao?"

"Quên rồi, trí nhớ của tôi không tốt." Chung Ngôn dùng lời thẳng thừng để nói dối cho qua, "Anh lặp lại lần nữa đi, lần sau tôi sẽ nhớ."

"Không cần, em có nhớ hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi." Bỗng nhiên Tần Linh nhìn về phía Chung Ngôn, dù hắn thừa biết mình không nhìn thấy được nhưng vẫn nhìn, lúc này biểu cảm không chỉ có tức giân, mà còn có phần chua xót khi bị người ta coi thường, giống như bị phản bội. Chung Ngôn nhìn hiểu ánh mắt của hắn, chỉ sợ khi đó hắn và kẻ đội lớp da giả mạo y đã nói vài lời thật lòng.

Nhưng chuyện này đâu thể trách y được, người khi đó nói đùa với hắn cũng đâu phải y. Chung Ngôn bỏ qua vấn đề này, lắc lắc đầu, "Anh cũng thật là, ở trong phúc mà không biết hạnh phúc."

Cảm giác nóng rực trong lồng ngực lại quay trở lại, Tần Linh cau mày, chỉ hận không thể đánh người này, "Tôi... Khụ khụ, tôi sống không bằng chết, sao lại ở trong phúc mà không biết hạnh phúc cho được!"

"Trong nhà có nhiều món ăn ngon như vậy, ngày ngày đưa tới tận miệng anh, vậy mà anh chẳng thèm ăn, đây còn chẳng phải là ở trong phúc mà không biết hạnh phúc sao?" Chung Ngôn hận nhất là những kẻ chà đạp thức ăn, "Anh có biết... Có vài người đói ăn đến mức bụng luôn réo vang nhưng chỉ có thể đứng nhìn, một món cũng không ăn được hay không?"

Tần Linh hoàn toàn không ngờ "phúc" mà y nói lại là chuyện này, "Những món ăn kia tôi cũng không động đũa, mà dù tôi có ăn rồi, ăn không hết vẫn sẽ thưởng cho hạ nhận mà."

"Nếu tôi là anh, cứ cho là một khắc sau tôi chết đi, thì ngay giờ phút này cũng muốn làm một con quỷ no bụng." Chung Ngôn sờ lên phần bụng phẳng lì của mình, "Anh không biết cảm giác đói bụng là như thế nào đâu."

Tần Linh không đáp lại, một hồi lâu mới nói: "Trước đây em... Thường xuyên đói bụng sao? Cha mẹ của em, đối xử không tốt với em à?"

Mưa vẫn rơi, gió vẫn mạnh, trong phòng kín có khói nhang trầm bay lơ lửng, ấy vậy mà lại khiến cho Chung Ngôn nảy sinh một vài suy nghĩ kì lạ, y nghĩ rằng mình đã thực sự sống với hắn một đời, và y chẳng còn phải đối mặt với biết bao nỗi lo nữa mà chỉ có những cuộc trò chuyện bất tận vào ban đêm thôi.

"Cũng được, nhưng luôn bị đói bụng, lượng cơm mà tôi ăn nhiều hơn người bình thường một chút." Chung Ngôn tiếp tục xoa bụng."

Tần Linh mím môi, dường như hắn chưa từng nghe thấy tiếng nàng ăn thứ gì đó, "Trong nhà em có còn anh chị em gì không?"

"Không có." Chung Ngôn đáp.

Vậy mà không có? Tần Linh đã đoán ra được, nếu như trong nhà nàng không có anh chị em khác mà vẫn ăn không đủ no, thì chứng tỏ là cha mẹ rất nghiêm khắc, "Em thích ăn cái gì thì cứ việc ra nhà bếp báo, khụ, không ai dám cấm em ăn. Chỉ là... Về sau đừng tùy tiện ôm ấp nữa, dù sao thì em cũng khác tôi."

Có gì khác đâu? Tôi và anh đều là đàn ông như nhau, nếu như anh mập lên, nhiều khi tôi còn ôm không nổi ấy chứ. Chung Ngôn chợt nở nụ cười, "Cái đó thì có là gì, đừng nói chi ôm, vết thương trong đùi anh còn là do tôi bôi thuốc cho đấy."

"Em!" Tần Linh lập tức siết chặt đai lưng.

"Muộn rồi, cái gì cần thấy tôi đều đã thấy." Chung Ngôn chọt vào hai má của hắn, "Cái này thì có gì mà..."

"Có phải là em... đã từng có người đàn ông khác..." Không ngờ Tần Linh lại chuyển chủ đề, cẩn thận hỏi một câu khiến Chung Ngôn không thể nào tiếp lời.

"Người con gái chưa từng có đàn ông, sẽ không to gan như vậy." Dường như Tần Linh đã tự thuyết phục mình như thế, im lặng một hồi, không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ là một lát sau lại nói tiếp, "Em cầm giấy thôi vợ đi tìm hắn đi, đừng theo tôi nữa."

"Tôi làm gì có người đàn ông nào khác? Mình à, có phải là anh bệnh đến hồ đồ rồi không?" Chung Ngôn dở khóc dở cười, tuổi không lớn lắm mà nghĩ thì lắm thật.

"Chứ có cô gái nào giống như em sao? Nhất định là có... Mà dù không có, em cũng không thể tùy tiện cởi quần tôi ra được." Tần Linh giận đỏ hết cả mặt, vịn vào khung giường nhích sang bên kia, Chung Ngôn cười, di chuyển bếp lò lại gần giường, "Mau hơ đi, hơ cho khô rồi đi ngủ mau lên, tôi cũng ngủ đây, ngày mai còn có việc phải làm nữa."

Nói xong y bước về giường mềm. cởi sạch quần áo bị thấm ướt, lúc thay đồ cũng không che chắn gì, dù sao Tần Linh cũng không nhìn thấy đường, y có để trần truồng thì hắn cũng chẳng biết.

Có thể là Nguyên Mặc đã vào thay quần áo mới cho Tần Linh, Chung Ngôn nằm trên giường nghe được tiếng bước chân, thỉnh thoảng còn có tiếng va chạm khác. Mưa gió bên ngoài đã ngừng, Chung Ngôn ngủ một giấc coi như yên ổn, không biết đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, cho đến khi cảm giác có một chiếc áo đắp lên người y.

Ngoại trừ áo, còn có mùi thuốc quen thuộc nữa.

"Nàng... tối hôm qua nàng làm cái gì? Đã ăn uống gì chưa?" Trời sắp sáng rồi, Tần Linh đã thay quần áo, rồi bôi thuốc mỡ, những vết thương ngày trước còn chảy máu bây giờ đã khô lại. Tuy rằng hắn không nhìn thấy được, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc ngủ của người này, nhất định là sẽ rất lôi thôi lếch thếch, tóc xõa lung tung, trâm cài ném bừa bên gối.

"Mợ... Buổi tối... Buổi tối mợ đi lòng vòng ở trong sân. Chắc là đã ăn trong nhà bếp rồi, con không nghe mợ nói đói." Nguyên Mặc không ngủ suốt một đêm mà dưới mắt không hề có quầng thâm.

"Chẳng có nề nếp gì cả, là một cô gái mà, cứ đi lung tung khắp nơi thôi... Khụ khụ."

Chung Ngôn không nhịn được phụt cười một tiếng, kết quả là tiếng cười này bị Tần Linh nghe được, hắn lập tức tránh khỏi chỗ y ra. Thật sự chẳng biết đùa là gì, cười có một tiếng cũng tức giận? Chung Ngôn mở mắt đi thẳng đến bên giường hắn, hai má Tần Linh ửng đỏ, ngồi trên giường như là đang dỗi hờn.

"Còn biết hỏi tôi đêm muộn đi đâu chơi, quan tâm đến tôi à?" Chung Ngôn sờ lên mặt Tần Linh.

"Em làm gì đấy!" Nếu không phải cơ thể không cho phép, suýt chút nữa là Tần Linh đã nhảy cẫng lên rồi.

"Đã kết hôn rồi mà, sờ một cái cũng không cho sao? Thứ gì trên người anh tôi cũng nhìn thấy hết còn đâu." Chung Ngôn chọc ghẹo hắn, lại sờ thêm cái nữa, dù sao hắn cũng không chạy được,"Xem ra tâm trạng cậu Tần không tệ lắm, hôm nay ăn cơm nhé?"

Tần Linh không thể tưởng tượng nổi mình cũng có ngày bị con gái sờ soạng cợt nhả, hắn đẩy tay y ra: "Không phiền em hao tâm tổn trí, hôm nay em phải đi rồi mà?"

"Lại hối, chờ tôi đi thật rồi anh đừng có mà khóc." Chung Ngôn cầm tay hắn lên, chỉ là định bắt mạch cho hắn thôi, không ngờ Tần Linh lại cự nự rút ra, trở mình nằm xuống không nói câu nào nữa.

Cái tính tình kì cục này, để xem sau này ai có thể ở được với anh. Chung Ngôn liếc hắn một cái, cứ thích cố tình chọc giận hắn, y không quay về ghế mềm mà nằm thẳng xuống ngay bên cạnh hắn. Nhưng hành động này không phải là để chọc giận Tần Linh, một con ma ốm mắt mù sống không được bao lâu nữa, y chọc tức hắn mãi làm gì, chỉ là Chung Ngôn vừa nghe được tiếng động kì lạ của con sâu độc dưới giường.

Nó còn sống, hơn nữa mỗi lần nhúc nhích đều sẽ khiến cho xâu đồng tiền trên tay y rung lên, có điều nó đã hấp hối. Thế là Chung Ngôn càng xác định được chỉ trong vòng hai ngày tới thôi, Tần Linh chắc chắn sẽ gặp đại họa, kẻ kia sẽ quay về đây.

Nằm ngủ thêm một giấc nữa, Chung Ngôn thật sự rất mệt mỏi, cứ nghĩ giả làm cô dâu gả vào Tần trạch là có thể ăn no, không ngờ đến giờ vẫn chưa nên cơm cháo gì. Sau khi mặt trời mọc, thứ đánh thức y chính là tiếng gà gáy ngoài cửa viện, con gà trống lớn kia đang bay tới bay lui ngoài sân nhỏ, có vẻ nó thật sự đã quyết tâm chiến đấu đến chết cùng y rồi.

Sau khi ngồi dây, Chung Ngôn không nhìn thấy Tần Linh, chỉ thấy Nguyên Mặc đang chặn con gà ngoài cửa viện.

Con ma ốm kia lại đi đâu vậy? Chung Ngôn quét mắt tìm kiếm một lượt, tìm thấy rồi, mới sáng sớm đã ra xe lăn ngồi, không biết đang làm gì trong sân. Nhìn tấm lưng đơn bạc của hắn, bỗng nhiên trong lòng Chung Ngôn dâng lên cảm giác hơi xót, mệnh cách tốt như vậy sao lại đi đến bước đường này? Quả là rất đáng thương.

Xoay người trở lại, Chung Ngôn càng hoảng hốt hơn khi nhìn thấy bản thân trong gương đồng, mặt y bị ai đó dùng bút lông vẽ một con rùa đen lên, nét vẽ còn xiêu vẹo, con rùa xấu hoắc chiếm hết cả khuôn mặt.

"..." Chung Ngôn vừa mới cảm thấy Tần Linh đáng thương quyết định thu hồi cảm xúc này, nếu như vị công tử này không mắc bệnh chẳng dậy nổi, e cũng là một tên nhóc bướng bỉnh hiếu động.

Nửa canh giờ sau, người làm ở nhà bếp đã đưa cơm tới. Tần Linh quay về phòng mà không nhìn ai để tránh người khác nhận ra hắn khác thường, hắn vẫn không động vào một miếng đồ ăn nào được đưa tới mà thưởng hết cho Nguyên Mặc và Tiểu Thúy, Nguyên Mặc cũng không cần ăn, giả vờ gắp mấy miếng rồi nhường hết cho cô bé, sau đó vác khuôn mặt tròn nhỏ đầy đau khổ đến nhìn mợ Cả.

"Con lại muốn cầu xin mợ gì đây hả?" Chung Ngôn đã thay đồ xong, chuẩn bị đi ra sân nhìn một chút.

"He he, mợ cả có tấm lòng nhân hậu, là Bồ Tát trên trời." Nguyên Mặc xoa xoa hai bàn tay nhỏ vào nhau.

"Đúng là biết nói lời ngon ngọt." Chung Ngôn duổi đầu ngón tay xoa gáy cậu bé, "Thế nào?"

Nguyên Mặc không đáp lại ngay, cầu xin người ta chuyện gì thì phải công khai lợi ích trước, "Thật ra cậu chủ của chúng ta không phải thật lòng muốn đuổi mợ đi đâu ạ, từ trước khi mợ gả vào nhà cậu đã đặt mua hết đồ đạc rồi, có nhẫn mã não loại tốt nhất, trâm cài nạm bảo thạch, nan quạt tinh xảo bọc màng lụa. Con thấy trên tay mợ trống quá, để con lấy cho mợ một chiếc nhẫn đeo trước, tóm lại đều là của mợ hết."

"Đừng, mợ không đeo những thứ đó đâu, càng không dùng quạt." Chung Ngôn không có thói quen đó, lại nói những thứ đó đều là vật ngoài thân, "Nói đi, đến xin xỏ mợ gì đây?"

Nguyên Mặc cười khúc khích: "Làm chút gì cho cậu ăn đi ạ."

"Bây giờ mợ đang nghĩ, có phải là cậu chủ nhà con cố tình ép mợ xuống bếp nấu cơm cho anh ta ăn hay không đấy. Anh ta còn có sức vẽ rùa lên mặt mợ đây này, để mợ xem anh ta có nhịn đói được thêm hai ngày nữa không." Chung Ngôn ôm thù nhưng vẫn nói, "Có điều mợ đúng thật là có ý định đến nhà bếp xem thử, người da không thể cách xa lửa, chắc là sẽ đi quanh nhà bếp thôi."

"Vậy để con đi theo mợ." Nguyên Mặc xung phong nhận việc.

"Đi thôi." Chung Ngôn nói xong lại tháo một đồng xu ra đặt dưới gối, chỉ chừa lại bốn đồng trên cổ tay, trước khi đi lén lút dán một lá bùa trong phòng rồi mới yên tâm ra ngoài. Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt như lúc trước, rời khỏi sân nhỏ của Tần Linh cảm giác bầu không khí cứ như một trời một vực, đến cả ánh mặt trời cũng ấm hơn rất nhiều. Nhà bếp đang bận rộn, Chung Ngôn đi một vòng trước nhưng không nhìn thấy lão quản lí Trương Khai.

"Nguyên Mặc, con đi hỏi thăm xem Trương Khai đâu. Nếu ông ta ở đây thì hỏi xem có mật trắng loại tốt nhất hay không, nếu như hôm nay không có, hỏi ông ta xem chừng nào mới có." Chung Ngôn dặn dò Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc vội vàng chạy đi làm việc, một lúc sau chạy về báo: "Khéo thật, người trong nhà bếp nói đêm qua Trương Khai đã về nhà chịu tang rồi."

"Đi đúng lúc nhỉ." Chung Ngôn hé miệng cười, xoay người đi vào nhà bếp nhỏ. Nguyên Mặc cúi đầu đi theo vào, đang định hỏi xem cậu có thể giúp gì, Chung Ngôn đã đưa một chén tổ yến cho cậu, "Ngâm nước, nhặt lông, cái này con biết làm chứ?"

"Biết ạ." Nguyên Mặc rửa tay sạch rồi vội bắt tay vào làm, có hai ba tổ yến chất lượng tốt, cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy mợ cũng không nhàn rồi, y đang dùng đũa trúc đánh lòng trắng trứng, động tác còn nhanh nhẹn hơn cả đầu bếp nữ nữa.

Tần Linh không thích ăn trứng gà, món này không được. Trứng gà trong bát đã được đánh tan thành trứng lỏng, Chung Ngôn tìm một cái nồi xào nhỏ, đổ nước vào trong. Đợi khi nước vừa sôi, y nhấc nồi ra khỏi bếp rồi rưới trứng đã đánh tan xuống nước, sau đó đậy nắp nồi lên. Chờ thêm hai, ba phút nữa, đến khi trứng được nấu chín nhờ nhiệt độ rồi dùng muôi vớt vớt lên, đặt vào trong đĩa, sử dụng que tăm trúc cẩn thận tạo thành hình con bướm.

Nhất định phải kiểm soát tốt nhiệt độ, nếu như quá nguội thì trứng sẽ không chín, quá nóng thì trứng sẽ chín già, nhất định phải làm sao cho giống như bông vải nhung vậy, chỉ khi thổi thì mới bể ra. Truyện Dị Giới

Nhân lúc Nguyên Mặc ở bên kia vẫn còn chưa xong việc, Chung Ngôn thấy trứng gà còn thừa nhiều bèn lấy một cái chén lại rắc ít muối vào, bắt đầu đánh trứng một lần nữa. Bên cạnh có một cái muôi lớn, Chung Ngôn quét dầu lên cái muôi, đặt trên lửa đốt nóng, sau đó xối một lớp trứng mỏng lên trên muôi, thế là chế biến được một lát trứng mềm hơi mỏng.

Sau khi nó nguội thì gỡ xuống, xếp từng miếng từng miếng bên cạnh chờ dùng. Quá trình này khiến cho Nguyên Mặc xem mà phải trợn mắt há mồm, từ đó đến giờ cậu chưa từng thấy ai nấu ăn như thế.

"Lo mà nhặt tổ yến của con đi, đừng trợn mắt nữa, những thứ này đều là mẹ của mợ dạy đấy." Chung Ngôn vừa nói vừa rửa sạch miếng thịt ba chỉ ít nạc nhiều mỡ rồi băm nhuyễn nó ra trên thớt, sau đó lấy lát trứng bọc vào phần thịt đã nêm nếm gia vị, tự tay tạo thành hình con cá vàng nhỏ. Nồi hấp đã được chuẩn bị xong, có tổng cộng tám con cá vàng nhỏ được thả vào hấp chín, mặt khác lấy một cái nồi mới, dùng nửa con vịt và chân giò hun khói để nấu canh, nấu cho đến khi nước canh chuyển sang màu trắng trong.

Cá vàng trứng giả sủi cảo đã chín, được bày lần lượt ra đĩa tròn, sau cùng rưới thêm một muôi nước canh vịt và chân giò hun khói lên, làm liền một mạch, cá vàng trong đĩa nhỏ cứ như đang nô đùa dưới nước súp vậy.

Đến khi Nguyên Mặc đã sơ chế tổ yến xong, Chung Ngôn mới đem chưng cách thủy cùng với đường phèn, cuối cùng thả con bướm làm từ trứng lên trên tổ yến, lúc này y mới khoanh tay lại, "Xong rồi, mau dụ cậu của con ăn đi."

"Cái này... Đây đều là thứ có thể ăn được sao?" Nguyên Mặc đau lòng hỏi, "Món ăn đẹp mắt như vậy, ăn thì quả là đáng tiếc... Trên đời này cũng chỉ có cậu chủ xứng ăn chúng thôi."

"Mau đưa đi đi." Chung Ngôn nghĩ hẳn là Tần Linh cũng đói bụng rồi, "Nếu như anh ta lại một lòng muốn chết nữa, mợ sẽ đến chỉnh đốn anh ta đấy."

"Vậy mợ không theo con về ạ?" Nguyên Mặc hỏi.

"Bây giờ thì không." Chung Ngôn xoa xoa tay, "Mợ đi tìm Trương Khai tính sổ sách một chút."

==

Nguyên Mặc: Tui là người đầu tiên thổi cầu vồng cho mợ cả ó!

Chung Ngôn: Kẻ nào lãng phí thức ăn thì xúc ra ngoài hết cho tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play