Đứa trẻ âm 10

Thời tiết thay đổi.

Hà Vấn Linh và Tiêu Vi vừa mới tưởng có thể thuận lợi thoát thân, chỉ trong chớp mắt, chút hi vọng ấy đã tan vỡ hoàn toàn khi Lương Tu Hiền ngã xuống. Nữ quỷ thoắt ẩn thoắt hiện chẳng động đậy một ngón tay nào, chỉ đứng ở cách đó không xa thôi cũng đã giội lên người các cô một gáo nước lạnh tuyệt vọng từ đầu xuống chân.

Sự lạnh lẽo này không giống với cái lạnh của thời tiết mà giống như xương cột sống bị người ta rút ra, ngâm vào trong nước đá, vừa đau vừa lạnh, đến cả nội tạng cũng bị kéo ra theo, cơ thể coi như biến thành một cái xác rỗng. Hà Vấn Linh vẫn còn có thể gắng gượng đứng đấy, nhưng Tiêu Vi đã lần nữa mềm chân, bủn rủn ngã xuống đất, nỗi sợ hãi cùng cực ép sạch những giọt nước mắt cuối cùng của cô, giờ đây nó ráo hoảnh, chẳng còn chảy được giọt nào nữa.

Mà Chung Ngôn cũng chưa tính đến bước này. Nếu như Lương Tu Hiền có thể triệu được Mã Tiên thì không thể nào bị giết nhanh giống một người bình thường tay trói gà không chặt như vậy được. Nhưng mà cái xác kia ở trước mắt y rõ ràng đã bị vặn cổ một vòng, gân cốt gãy rời.

Đáp án thật sự chỉ có một, quỷ rất hung, công lực của Lương Tu Hiền cũng không trấn được nó, cho nên bị cắn ngược lại.

Lương Tu Hiền ngã xuống đất xong, Nhị thần của anh ta cũng biến mất.

"Vì sao... Vì sao..." Tiêu Vi há miệng run rẩy hỏi, vất vả lắm mới có được chút hy vọng sống, thế mà lại chết đi dễ dàng như vậy.

"Trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ." Mặt mũi Hà Vấn Linh đã tái mét, trông như bình tĩnh nhưng thật ra cũng đang gắng gượng. Không phải là cô không sợ hãi, nhưng Chung Ngôn cũng không làm gì, chứng tỏ mọi chuyện sẽ còn tiếp tục xoay chuyển.

Cô ta thử phân tích tình trạng hiện tại, Lương Tu Hiền chết rồi, điều này có nghĩa là quỷ giết người không cần phải tự ra tay, vốn chỉ cần dùng suy nghĩ mà thôi. Quỷ Sát chính là địa bàn của quỷ, nó muốn một người phải chết, thì người đó sẽ không thể sống tiếp thêm một giây phút nào nữa. Nữ quỷ trước mặt không hành động thêm nữa, ả đứng im, nhìn bên ngoài có thể thấy đây là một cô gái đến từ thời xưa, ả không hề có vẻ mặt của một hung thần ác sát, trái lại có ngôn ngữ cơ thể giống con người.

Ả không khác mấy so với con quỷ bên trong thuật Che Mắt, không nhìn ra được bất cứ điều gì kì lạ, hoàn toàn là dáng vẻ lúc còn sống. Thế nhưng chỉ cần cô ta suy nghĩ, Lương Tu Hiền thậm chí không kịp hô hai tiếng "Cứu mạng", cổ đã gãy mất rồi.

"Làm sao bây giờ?" Hà Vấn Linh bỗng nhìn Chung Ngôn, đặt tất cả hi vọng lên người y.

Chung Ngôn lập tức nhìn về phía cái xác của Lương Tu Hiền, cũng đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào. "Bây giờ đừng chạy lung tung. Nguyên chủ hiện thân rồi, ở trong Sát các cô không chạy lại nó đâu."

"Lương Tu Hiền bị cô ta giết sao?" Hà Vấn Linh lại hỏi, bi lây sự bình tĩnh của Chung Ngôn, cô dần tỉnh táo lại. Đột nhiên có một bàn tay túm lấy mắt cá chân cô, cô sợ đến mức nhảy phắt ra phía trước, cúi đầu nhìn thấy Tiêu Vi.

Tiêu Vi muốn đứng lên, nhưng cô đã kiệt sức rồi, "Tôi sợ quá, tôi sợ..."

"Sợ hãi có ích gì đâu chứ, cô tự đứng dậy đi." Hà Vấn Linh đã không chịu nỗi cô từ lâu, mặc dù cô ta chẳng có chút thành kiến gì với Tiêu Vi cả, nhưng lôi một người cứ khóc sướt mướt chạy theo mãi cũng cảm thấy bị cản trở, "Tích hơi sức, nghĩ xem sẽ thoát ra như thế nào đi."

Tiêu Vi bị mắng không phản bác lại được, chuyển sang nói chuyện với Chung Ngôn: "Bình thường quỷ sẽ giết người như thế nào?"

"Thuật Che Mắt, nhập vào người, hoặc là tấn công Lương Tu Hiền giống như vừa rồi vậy." Chung Ngôn ngửi thấy mùi máu tươi đậm đặc, có lẽ đêm nay số người chết ở đây không ít đâu, "Dù sao thì quỷ muốn giết cô thì nó cứ giết thôi, dù cô có cầu xin nó cũng vô dụng. Cái cô kia đang mặc đồ cưới đấy, nhất định là đã chết oan vào ngày cưới, còn đụng phải phong thủy hiểm ác, người cảnh hòa quyện, đại hỉ đại bi, oán khí ngút trời."

"Vậy tại sao bây giờ cô ta không động đến chúng ta?" Hà Vấn Linh hỏi tiếp.

Đây cũng là điều mà Chung Ngôn lo lắng: "Có hai khả năng, một là cô ta vẫn chưa muốn giết, hai là cô ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình."

"Vậy nên chỉ cần biết rõ ý đồ của quỷ là được rồi chứ gì?" Hà Vấn Linh hỏi. Bây giờ cô ta không còn sợ hãi nữa, cùng lắm thì chết thôi mà.

Vậy mà Chung Ngôn lại lắc đầu, "Nếu thật sự làm được như vậy thì hay rồi... Chỉ sợ là ta vốn không thể trấn áp không được Quỷ Sát này, Lương Tu Hiền chính là mặt trái của ví dụ. Các cô cẩn thận, đừng để cho cô ta nhập vào."

Con quỷ kia vẫn không nhúc nhích, Hà Vấn Linh không hiểu rõ rất nhiều chỗ, "Cẩn thận thế nào?"

Chung Ngôn không tập trung lắm, đáp: "Quỷ sẽ nhân lúc sinh hồn của người sống rối loạn, yếu ớt để mà nhập vào, bị bệnh, bát tự quá âm, bị dọa giật mình đều có thể khiến cho sinh hồn bất ổn."

"Vậy nên quỷ mới sẽ hù dọa con người, vào lúc chúng ta sợ hãi nhất nó sẽ nhập vào người sao?" Hà Vấn Linh hỏi về cách thức.

Chung Ngôn vừa gật đầu một cái, đồng tiền trên cổ tay trái đã rung lên, y cảnh giác nhìn quanh bốn phía, "Có thứ gì đó tới!"

Y mới dứt lời, Tiêu Vi vừa đứng dậy được đã lại đặt mông trở về mặt đất, hoảng hốt dựa vào chân Hà Vấn Linh.

"Cô đứng dậy đi!" Hà Vấn Linh sửng sốt lôi Tiêu Vi dậy, cô ta vốn chỉ cảm thấy Tiêu Vi đã thích khóc lóc lại chẳng giúp được gì thôi, bây giờ điều mà cô ta sợ chính là Tiêu Vi bị dọa sợ, tinh thần suy sụp sẽ bị quỷ nhập vào người. Tuy rằng đã đứng dậy được nhưng cả người Tiêu Vi vẫn không ngừng lảo đảo, hai chân mềm nhũn như sợi mì, cô túm chặt lấy tay Hà Vấn Linh, sợ thả ra một cái thì bản thân sẽ bị bỏ lại.

Hà Vấn Linh không quan tâm đến cô nữa, kéo cô đi ra sau lưng Chung Ngôn, "Cái gì tới?"

"Tạm thời không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải con người. Có thể khiến cho đồng tiền lắc mạnh như vậy, vật đến khó giải quyết lắm." Chung Ngôn ôm một bụng nghi ngờ, Quỷ Sát chỉ có một nguyên chủ, một núi không thể có hai hổ, nhưng thứ vừa đến đây nom rất lợi hại, như vậy lý do gì đã thu hút hai thứ mạnh mẽ này lại với nhau?

Hà Vấn Linh nhìn về phía bên trái, Tiêu Vi thì nơm nớp lo sợ nhìn ra phía sau, đột nhiên hét lên một tiếng rồi đánh Chung Ngôn một cái. Chung Ngôn thì ốm tong ốm teo, bị cô đánh lảo đảo một cái.

"Đến rồi, đến rồi..." Cô giấu mặt sau cánh tay của Chung Ngôn, tay trái run rẩy, chỉ về hướng bên phải sâu hút và đen đặc, ấp úng nói không thành lời.

Chung Ngôn bình tĩnh, là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì không thể tránh, có lẽ thứ này nhắm vào Tiêu Vi. Phía bên phải dường như rất an toàn, nhưng Tiêu Vi vẫn không chịu ngẩng đầu, hai hàm răng đập ken két vào nhau, đợi thêm một chút nữa, Chung Ngôn mới nhìn thấy có gì sai sai trong khoảng không màu đen đó.

Có một người đàn ông cao khoảng hai mét đang ẩn núp.

Gã mặc đồng phục làm việc màu xanh lam, đội mũ bảo hiểm xe máy màu xanh lam, cơ thể cứng ngắc, lúc bước đi hai cánh tay không hề nhúc nhích, chỉ có chân là chuyển động.

"Anh ta đến rồi! Anh ta đến tìm tôi rồi!" Tiêu Vi đã hoàn toàn mất đi lí trí, cô hét to lên, Hạ Vấn Linh thật sự không nhịn được nữa, vươn tay kéo Tiêu Vi đi, "Im miệng! Hét nữa tôi đánh đấy!"

Tiêu Vi bị bàn tay giơ cao lên của cô ta dọa sợ, không dám động đậy dù chỉ là một động tác nhỏ. Cô liếc nhìn người giao hàng quỷ quái đang đi đến, tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng là nó đang đi về phía cô, nó sắp sửa đến trước mặt cô rồi.

Cảm giác sợ hãi tàn phá chút lí trí cuối cùng của Tiêu Vi, cô tiêu rồi, sau đó to giọng khóc òa lên.

Hà Vấn Linh quyết định nhanh chóng giáng một cái bạt tai xuống, âm thanh vang dội đinh tai nhức óc, một cái bạt tai khiến cho Tiêu Vi choáng váng. "Cô nghe cho kĩ đây, nó đã giết Triệu Lệ Lệ rồi, bây giờ lại muốn đến giết cô, muốn chết hay muốn sống là do chính cô lựa chọn!"

Nửa khuôn mặt nóng bừng lên, sưng tấy bỏng rát, tai ù đi và đầu cũng choáng, mắt nổ đom đóm, Tiêu Vi vẫn gắng gượng đứng vững, dùng một tay ôm lấy nửa mặt mình, "Tôi, tôi muốn... Muốn sống."

"Vậy thì từ bây giờ cô đừng có mà khóc nữa!" Giải quyết xong chuyện này, Hà Vấn Linh quay sang chụp lấy tay Chung Ngôn: "Chẳng phải Lương Tu Hiền nói anh có quỷ trợ lực sao?"

Cô ta chụp nhanh vô cùng, đương nhiên đã xem Chung Ngôn là hi vọng sống duy nhất rồi. Chung Ngôn cũng nhớ đến những lời Lương Tu Hiền nói, trong khi y đang suy nghĩ, một cái xúc tu đỏ như máu trườn ra ngoài qua hai cánh môi mỏng.

Hà Vấn Linh và Tiêu Vi đều sững sờ nhưng không mấy sợ hãi. Đêm nay các cô đã nhìn thấy biết bao nhiêu chuyện kinh khủng rồi, chút chuyện này chẳng là gì cả.

Chung Ngôn vẫn còn nhìn cái xác của Lương Tu Hiền, không ngờ lại bị cái xúc tu nhỏ kia quấy rối mạch suy nghĩ, y dứt khoát cắn đứt nó, hút cho nó tuột vào trong bụng trở lại. Xúc tu bị cắn đứt mất một đoạn cũng không tức giận, thỉnh thoảng gõ một cái vào lưỡi của y.

Trước đó Chung Ngôn còn cho rằng y chết đi sống lại là nhờ cái cục trong bụng này, kết quả không phải là nó, là do con quỷ bị thiêu cháy kia giúp y sống lại. Vậy rốt cuộc nó là cái gì? Vì sao nó lại ở trong bụng y? Chung Ngôn nghĩ mãi không ra, lại nhìn khắp bốn phía một lần nữa, con quỷ giao hàng kia chỉ còn cách hơn mười mét thôi, nhưng quỷ chết cháy lại không xuất hiện.

Quỷ của y đâu? Chung Ngôn thật sự không ngờ có một ngày y lại khao khát được nhìn thấy một con quỷ đến như vậy, lại còn là một con ác quỷ bị y ăn sạch. Trước có quỷ, sau có quỷ, trước sau tấn công, y ở chính giữa hết đường mà lui!

Thôi được rồi, còn nước còn tát, Chung Ngôn chắp tay lại trước ngực một lần nữa, tuy y không biết cách mở đạo tràng quỷ, nhưng lần trước y dùng một thủ ấn đã xua đuổi được quỷ, bây giờ có thể thử lại.

Lòng bàn tay lạnh buốt dán lại, hai ngón trỏ và ngón cái chụm vào nhau, gót bàn tay tách ra, Chung Ngôn nhẩm thầm trong lòng, mở!

Y vừa đọc, bốn phía đã dày đặc sương mù.

Tiêu Vi và Hà Vấn Linh không ngừng ho khan, đây vốn chẳng phải sương mù gì, mà là khói lửa.

"Đi theo tôi." Chung Ngôn không chắc mình có thể kiên trì được bao lâu, sương mù cũng chỉ bao phủ được trong phạm vi 10 mét vuông. Nhưng dưới sự bảo vệ của làn khói trắng dày như sương mù này, hai con quỷ kia đã biến mất chẳng còn tăm hơi.

Không thể tìm được cửa sinh, Chung Ngôn phải chịu đựng áp lực tinh thần cực lớn mà đi về phía trước, âm thanh còn sót lại lúc nãy lại tìm đến y. Đó hẳn là âm thanh mà con quỷ chết cháy nhớ kĩ nhất khi còn sống, khi con người chết đi, thính giác là giác quan biến mất cuối cùng, cho nên nó mới biến thành oán niệm mà quỷ không buông bỏ được, cuối cùng hóa ác. Hiện giờ y đang phải trực tiếp trải nghiệm sự dày vò này.

Con người bị kẻ ác giết chết sẽ hóa thành ác quỷ. Đây chính là luân hồi, không thể cắt đứt được.

Bỗng nhiên Chung Ngôn nôn khan một hồi, y gác lên vai Tiêu Vi để ổn định lại. Trong lúc nguy cấp, cái thứ trong bụng y lại bắt đầu làm loạn, nó nhẹ nhàng chèn vào cổ họng của y rồi xông ra khỏi miệng.

"Cô không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Giương mắt lên, Chung Ngôn nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt của Tiêu Vi. Đoạn xúc tu kia giống hệt như cái lưỡi rắn, trườn qua trường lại trên môi y.

Tiêu Vi gật đầu một cái, một bên gò má sưng to lên khiến khuôn mặt cô bị lệch.

"Tôi còn có một câu hỏi nữa... Anh thật sự đã từng ăn quỷ sao?" Hà Vấn Linh bịt mũi hỏi, mùi khói nồng quá, giống như vừa hít phải khí độc vào người vậy.

"Cô có thể không tin." Chung Ngôn không muốn giải thích, "Không tin thì các cô đi đi."

Hà Vấn Linh vội lắc tay, "Anh hiểu lầm rồi, ý của tôi là... Nếu như ăn quỷ sẽ lợi hại như vậy, chẳng phải là ăn càng nhiều sẽ càng..."

"Sai rồi." Chung Ngôn cắt lời cô ta, "Cô nghĩ ăn quỷ dễ lắm sao? Đụng độ ác quỷ đã không dễ rồi, ác quỷ bị tôi ăn phải cũng là do ngẫu nhiên thôi, nó phải vừa đủ ác, vừa không thể giết tôi, nếu không sẽ không phải là tôi ăn nó, mà là nó ăn tôi. Hơn nữa... Cũng vì tôi đói sắp điên rồi nên mới có ý định động vào quỷ, nếu như có cái đễ ăn thì tôi tuyệt đối không dây vào đâu."

Hà Vấn Linh suy nghĩ điều gì đó, "Vậy bây giờ chúng ta... Phải đi đâu đây?"

"Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã, tôi không giữ được đạo tràng này trong thời gian dài đâu." Chung Ngôn ôm bụng, "Nhớ kĩ, không muốn chết thì đừng có tự tung tự tác, chuyện không nên làm thì đừng làm, đừng tò mò, nếu không sẽ chết nhanh hơn đấy."

"Vậy nếu như chúng tôi nghe theo lời anh nói, chỉ làm chuyện nên làm, không có ý tò mò thì có thể chạy sao?" Hà Vấn Linh hỏi lại.

Chung Ngôn cười, "Biết bao nhiêu người vào Quỷ Sát chẳng bước sai bước nào, nhưng cuối cùng vẫn chết đấy thôi. Quỷ muốn giết người là giết, dựa vào vận may cả."

Một chậu nước lạnh rót xuyên vào tim Tiêu Vi và Hà Vấn Linh, vốn nghĩ chỉ cần không tách đoàn, không vào thuật Che Mắt, không tiếp xúc trực tiếp là có thể sống, không ngờ đường nào cũng là đường chết. Tầm nhìn xung quanh bọn họ không cao, đi bộ không biết bao lâu mới trông thấy một thân cây, Tiêu Vi bị sặc nước mũi chảy ròng ròng, "Qua bên... Bên đó nghỉ ngơi một chút."

Chung Ngôn cũng đã hết sức chống đỡ, bây giờ y không làm thủ ấn nữa, sương mù dày đặc tự động tan mấy. Ba người đi đến bên gốc cây, chẳng ai nói gì, xung quanh cũng không có bất kì âm thanh nào, e là bên trong Sát hiện tại chỉ còn mỗi bọn họ là người sống.

"Xin lỗi, là do tôi làm liên lụy đến mọi người." Sau khi hít thở thuận lợi, Tiêu Vi là người đầu tiên lên tiếng.

Hà Vấn Linh dựa vào gốc cây, nhắm mắt lại không trả lời cô. Chung Ngôn cũng vậy, gần như y đã không còn sức nữa rồi.

"Tôi xin lỗi." Tiêu Vi ôm lấy mặt mình.

"Đừng nói những lời vô ích nữa, nghỉ ngơi chút đi." Chung Ngôn vừa nghiền ngẫm vừa nói, "Đạo tràng quỷ đói của tôi mở, tương đương với việc tạo thêm một Sát trong Sát này, có lẽ là vì vậy nên hai con quỷ kia không vào được..."

Tiêu Vi hơi hiểu gật đầu: "Nhưng mà... Lương Tu Hiền vì cứu chúng ta mà... Bị giết thê thảm thật."

"Cũng không đến mức đó, tôi lại cảm thấy anh ta chưa chết." Chung Ngôn cười, trong thời khắc mấu chốt, họ Lương kia còn chẳng được việc bằng cái bụng của mình, ít ra thì nó còn biết tiêu hóa, "Mã Tiên còn có một cách gọi khác, chính là Thần Nhảy, kiêng bị người khác vỗ vai, bởi vì trên vai có Tiên gia. Trên người anh ta là Liễu tiên, chính là con rắn, rắn có thể uốn éo thân mình, đương nhiên là anh ta cũng có thể."

Tiêu Vi trợn mắt há miệng: "Cho nên..."

"Anh ta chưa chết, chỉ chạy thôi." Chung Ngôn cười lạnh, "Nói không chừng anh ta vốn không phải vô tình đi vào núi Vọng Tư, mà là cố tình đến đây. Phong thuỷ trên núi Vọng Tư hỗn loạn, có thể đã thu hút ác quỷ, thậm chí đánh động đến Khôi Hành Giả và diễn đàn khoa học, đương nhiên cũng sẽ đánh động đến dòng họ Mã Tiên, bọn họ sợ thứ cực kì khủng khiếp kia xuất hiện. Chắc chắn là Lương Tu Hiền đã tuân theo điều lệnh của dòng họ đến đây tranh giành, tranh không được thì bỏ của chạy lấy người. Cái tên này... Nếu như sau này có gặp lại, tôi sẽ không tha cho anh ta đâu."

Vậy mà lại chạy ư? Tiêu Vi không ngờ có thể làm như vậy, nhưng như vậy còn tốt hơn là chết. Đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, liên tục chứng kiến người chết, cô mạnh mẽ hạ quyết tâm: "Một con quỷ đã đủ phiền rồi, con quỷ giao hàng kia đến đây tìm tôi. Nếu như nó lại đến nữa, các anh cứ chạy đi, trách tôi, vì đã gọi video với Lệ Lệ."

"Đừng nói như thế, nói gì cũng vô ích thôi." Hà Vấn Linh nhẹ nhàng lên tiếng, "Cô cũng đâu biết trong nhà Triệu Lệ Lệ xảy ra chuyện đâu."

Chung Ngôn đang nhìn lòng bàn tay mình, suy nghĩ xem thứ muốn xuất hiện trên núi Vọng Tư đến cùng là thứ gì, tất cả sự chú ý đều tập trung về phía nó, có thể thấy được nó không giống bình thường. Xúc tu bị cắn đứt hóa thành một vũng máu loãng trong tay y, có thể thấy bản thể của thứ trong bụng y là máu, nó không có thịt, da, xương, mà lúc này, sau khi nghe xong lời của Hà Vấn Linh, y chậm rãi buông tay xuống.

"Tôi..." Tiêu Vi còn muốn xin lỗi, chỉ nghe Chung Ngôn bảo: "Tiêu Vi à cô lại đây, đỡ tôi cái."

Tiêu Vi vội vàng chạy qua, đỡ Chung Ngôn yếu ớt như cái lá cây khô lên hỏi: "Có phải là anh không..."

Cô vừa định hỏi có phải là anh không thoải mái hay không, đột nhiên cánh tay bị Chung Ngôn bóp chặt lấy, sức tay không hề giống với kẻ yếu ớt đến nỗi cần người khác đỡ. Tiếng hít thở của Tiêu Vi trở nên nặng nề, còn tưởng là bị quỷ túm rồi, cô muốn bỏ chạy, không ngờ lại bị bóp càng đau hơn.

Chung Ngôn bóp tay cô, nhắm mắt hít một hơi, trên mặt là biểu cảm không nói nên lời trông rất kì quái.

Khi Tiêu Vi nhìn về phía Hà Vấn Linh muốn cầu cứu, Chung Ngôn mới trừng mắt bật cười: "Tôi nhớ Tiêu Vi chưa hề nói với bất kì ai về việc người bạn tên Lệ Lệ của cô ấy họ Triệu cả."

Tiêu Vi lập tức xoay người lại, bấy giờ mới hiểu biểu cảm của Chung Ngôn.

"Có bản lĩnh đấy, bị nhập từ khi nào mà đến tao cũng chẳng nhận ra." Chung Ngôn nghiêng đầu sang trái, Hà Vấn Linh mới còn dựa vào thân cây, bây giờ biến mất rồi.

==

Chung Ngôn: Vậy là, có thứ gì đó khó lường sắp xuất hiện, bọn họ đều đến đây vì nó, cuối cùng là tại vì sao?

Phi Luyện: Anh nhìn bụng của anh rồi đoán thử xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play