Ngay lúc đó viện trưởng Lục cho y tá đến lấy giấy xét nghiệm của hai người, vừa đúng lúc một cô y tá đi vào đưa tờ giấy cho hai người Thời Ngữ Yên không chần chừ giật lấy chăm chăm nhìn vào tờ giấy cả người cô run run khi đọc đến đoạn cuối, Cố Thành và Thời Thiên Kỳ có cùng huyết thống xác định đạt tới 99,999%. Cố Thành cũng nhanh chóng giật lấy ra xem, kết quả khiến anh không thể thốt lên lời anh cũng giống như cô đều bất ngờ đến khó tưởng.

Viện trưởng Lục sau khi xong nhiệm vụ khám kiểm tra cho Thiên Kỳ rồi cũng mau chóng rời đi, để lại không gian bao trùm ảm đạm. Không nói nhưng cả hai người họ đều biết rõ mọi chuyện vào đêm năm năm trước, bỗng dưng cô không nhìn anh nhưng lại lên tiếng.

- Anh ra ngoài một chút đi, tôi muốn yên tĩnh

- Được rồi

Cố Thành cũng mau chóng đi ra ngoài, Thời Ngữ Yên nhìn Thiên Kỳ đang ngủ say bỗng bất giác cô nhớ đến chuyện năm năm trước, thì ra Cố Thành chính là nguoi đàn ông vào đêm đó thảo nào khi gặp anh cô đã có cảm giác rất quen thuộc đặt biệt là giọng nói đó, vì trông anh có gương mặt vô cùng trầm tĩnh sẽ không hùng hổ như người đàn ông đêm đó nên cô cứ thế bác bỏ nhưng nào ngờ gần ngay trước mắt cô, khiến cho cô vẫn chưa thể tin được.

Cô vốn không giận hay hận gì anh, chỉ là nhất thời cô vẫn chưa thể nào chấp nhận đây là sự thật.

Thời Ngữ Yên bỗng dưng đứng dậy chạy ra ngoài thì thấy Cố Thành đang khoanh tay đứng dựa lưng vào tường bên cạnh phòng bệnh, cả hai đối diện với nhau hai người cũng không né tránh ánh mắt mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Hít thở thật sâu, Thời Ngữ Yên nhàn nhạt lên tiếng hỏi anh.

- Phòng 131 tại khách sạn Win, có phải người đàn ông đêm năm năm trước có thật là anh sao?

Cố Thành thành thật gật đầu thừa nhận.

Thời Ngữ Yên sau khi xác định xong cũng không muốn hỏi gì thêm, không quá trùng hợp đó chứ anh từ là một người hàng xóm tốt bụng bất ngờ trở thành ba ruột của Thiên Kỳ thật là phi lý mà nhưng cho dù thế nào cô không thể phủ nhận được anh chính là ba ruột của con trai cô. Cũng tốt, may mắn thay người đó chính là Cố Thành nếu như cô không vào phòng 131 thì cô sớm đã ngủ với một ông già nhăn nheo sắp chui vào hầm, không hiểu sao cô lại thở một cách nhẹ nhõm đến như vậy.

Nhưng sau đó cô lạnh lùng nhìn anh.

- Tại sao anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc, anh có biết anh dày vò tôi đến mức suýt phải bỏ mạng hay không?

- Tôi cũng giống như cô mà, mà nếu tôi không làm vậy thì làm sao lòi ra thằng nhóc Thiên Kỳ đáng yêu hiểu chuyện như thế này được..

- Anh...khốn nạn!

Thời Ngữ Yên không thể tin được cái gương mặt thường ngày trầm tĩnh luôn nói chuyện trầm ấm nhưng không ngờ anh ta lại lòi ra bộ mặt vô liêm sỉ như thế này, lại thấy nụ cười nhởn nhơ của anh ta nữa.

- Tôi vốn dĩ không có ý định muốn tìm lại ba ruột cho Kỳ Kỳ nghĩ một mình tôi sẽ nuôi nấng thằng bé đến khôn lớn, nhưng nghĩ lại thì thằng bé vẫn nên có ba bên cạnh mà may mắn hơn anh chính là ba ruột của thằng bé, với cả hai người cũng có mối quan hệ rất thân thiết. Tuy nhiên, tôi sẽ cho hai ba con nhận nhau nhưng không đồng nghĩa tôi với anh sẽ chung sống với nhau, anh hiểu ý của tôi chứ?

Cố Thành gật đầu xem như đã hiểu, rồi nhởn nhơ nói.

- Nếu nói như vậy...cô Thời đây không còn muốn làm nữ tổng là mẹ đơn thân nữa sao?

- Anh ngậm mồm lại cho tôi

Thời Ngữ Yên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn anh rồi sau đó quay lại phòng bệnh Thiên Kỳ, mà Cố Thành cũng thu lại gương mặt nhởn nhơ của mình lại.

Gương mặt anh trở nên trầm tĩnh hơn, không ngờ trái đất này cũng tròn thật gần ngay trước mắt mà anh không nhận ra, hoá ra anh có cảm giác thân thiết muốn che chở cho Thiên Kỳ đều là mối liên kết giữa hai ba con, thật đáng buồn cười hơn sao anh lại không nhận ra con trai của mình sớm hơn, ngay cả thằng bé cũng bị dị ứng với dâu tây giống anh mà anh cũng không hay biết.

Anh nhớ lại vào đêm năm năm trước, lúc đó Cố phu nhân muốn anh đi xem mắt sau nhiều lần thuyết phục thì anh cũng chấp nhận đi xem cho có lệ, nào ngờ bị người phụ nữ đó chơi khăm trong lúc anh đi vào vệ sinh.

Mà anh nhớ không nhầm thì đi ra nhà vệ sinh anh có chạm với Thời Ngữ Yên, nhưng anh lại không nhớ người ngủ cùng anh đêm đó lại chính là cô.

Còn người phụ nữ đó bị anh bóp cổ suýt thì mất mạng may Leonard đến kịp mới cứu được cô ta một mạng nhưng cô ta phải chịu hậu quả nặng nề khi dám đụng đến Cố Thành anh.

Leonard đã đưa anh vào căn phòng 131 rồi sau đó sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra sau, lúc anh ta quay lại thì đã nghe tiếng rên rỉ thảm thiết của một người phụ nữ và cùng tiếng gầm gừ của đàn ông, vì là cửa không khoá nên Leonard có thể nghe thấy tiếng ám muội đó, cuối cùng thì anh ta đuổi bác sĩ về lại.

Sau đêm đó Cố Thành không hề bận tâm đến người phụ nữ đã ngủ cùng anh nên không cần thiết phải điều tra chỉ nghĩ đơn giản là người phụ nữ đó chỉ muốn bò lên giường cùng với anh mà thôi, kể từ đó anh cũng quên luôn đi chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play