Dung Túng, Hoa Trà Đỏ

Chương 6: Em bị oan mà


8 tháng


“Cô hai, chuyện ca sĩ Mỹ Lan bị bắn chết tại nhà hát đã lên báo rồi, cô hai không lo lắng chút nào mà còn bình tĩnh đến vậy sao?”

“Sao tôi phải lo, nó bị bắn chết thì liên quan gì tôi? Hay là luật sư Văn Tiến nghi ngờ tôi giết nhân tình của anh à?”

“Chuyện mâu thuẫn giữa cô hai với em ấy cả đất Sài Thành ai không biết?”

“Hưmm...Cũng phải, nhưng một viên đạn so với chuyện nó làm với tôi thì không làm tôi hài lòng đâu, ít nhất thì cũng phải vài ca axit đặc để nó điên dại đến già, đến chết chứ?”

“Cô…!!!!”

Lời nói bình tĩnh lại tàn ác như vậy ai có thể nghĩ nó xuất ra từ miệngcô gái chỉ mới 15-16 tuổi chứ. Nó làm cho anh luật sư này phải tê cứng đầu lưỡi. Anh ta biết rõ Cô hai Sài Thành có thói chơi tàn bạo nhưng thật không thể ngờ đến mức này. 

Giết người rồi mà mặt không một chút biến sắc, vả lại còn ung dung thoả mãn thế kia thì đúng là phát ghê tởm?. Anh ta hận, hận Kim Trà đến tận xương tủy nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu chết trước mặt, bản thân lại còn là luật sư.  

Đây là dinh thự Hoa Trà của nhà họ Trần, chỉ cần làm Kim Trà không vui thì ngay lặp tức tất cả sự nghiệp của anh ta đều sẽ bị đổ vỡ, ngay cả tính mạng cũng không thể bảo toàn. Cô đã nhân nhượng với anh ta lắm rồi nếu còn làm quá chị sợ khẩu súng trên bàn kia sẽ chỉ thẳng vào đầu anh ta. 

“Cô hai, trên đời này có nhân quả, tôi sẽ chờ ngày đó”

“Hmmm... Được thôi, vậy anh hãy bảo quản cái mạng què của mình cho tốt, cút đi được rồi”

‘Xoảng’

Luật sư Văn Tiến vừa bước ra khỏi cổng biệt thự Hoa Trà trên phòng Kim Trà lại phát ra âm thanh đổ vỡ, la thét. Không một ai dưới nhà dám bước vào phòng cô đâu, vì họ rất sợ Kim Trà, trước giờ nghe đến tên cô họ đều kiếp sợ như vậy.

Chờ đến khi ngài Khanh Nam bàn việc trở về cửa phòng Kim Trà mới mở.

Hắn ta mở cửa bước vào phòng Kim Trà cảnh tượng hỗn độn đó, mọi thứ bên trong đều đỗ vỡ, bình hoa ngọc thạch đỏ từ Trung Quốc, bàn trang điểm, đèn ngủ du nhập tại Pháp...đều bị cô ấy hủy hoại. Người ở đi theo bên cạnh cô mặt cũng bị tát đến sưng đỏ táy, khóe miệng còn có máu. 

Cứ nghĩ cảnh tượng này làm Khanh Nam tức giận? Nhưng sai rồi, chẳng những Khanh Nam không mắng mà hắn còn nhẹ nhàng ôm Kim Trà vào lòng, từ từ xoa dịu cô.

“Trà, nói anh biết có chuyện gì, là ai chọc giận em nói anh nghe đi Kim Trà… đừng hoảng, bình tĩnh lại, ngoan”

“Anh Khanh Nam, mọi người đều nghi ngờ em...hức...em...em không có giết người, mặc dù em ghét con nhỏ đó nhưng không đến mức phải giết nó đâu anh."

“Anh biết, anh sẽ điều tra cho em… đừng không vui nữa có được không?”

Ngoài mặt Kim Trà có vẻ ổn. Sáng hôm sau cô cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì ngoài mặt, thật ra nội tâm cô ấy rất lo lắng. Đến việc đi may đồ cô cũng trì quãng không muốn bước ra ngoài.

“Anh muốn đưa em đi đâu vậy? Em không muốn đi đâu, muốn về nhà ngủ thôi”

“Đi may đồ, dạo này em lại mập lên rồi, vài ngày nữa sẽ chật đến rách hết cho xem”

“Anh chê em mập đó à? Hừm...chỉ là tăng lên có 3kí thôi hừm”

“3 kí...hmmm, vậy là không mập sao? Anh đùa thôi đừng cáu.”

“Anh im luôn đi, xùy”

Cái nết đanh đá này mới đúng với danh Cô hai Sài Thành này của Kim Trà nhà hắn.

Tiệm may nỗi tiếng Sài Gòn này chỉ may cho tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Cô hai nhà họ là khách vip của hiệu may này, vừa bước xuống xe thôi đã có người chạy ra cúi đầu đón tiếp.

Đúng là người có tiền thì luôn được chào đón mà, cuộc sống thế này ai lại nỡ từ bỏ.

“Ayzzz...mời ngài Khanh Nam và cô hai ngồi ạ, lâu quá không gặp cô hai, hôm trước có mấy mẫu vải từ nước ngoài nhập về người ta hỏi mua nhưng tôi đều để lại cho cô hai chọn trước thôi”

Sấp vải mang ra đúng là hàng cao cấp cái nào cũng đẹp Kim Trà khó chọn thật. Cô cứ cầm tới cầm lui thích cái này rồi lại muốn chọn cái kia. Vì cô ấy chỉ định may có mười bộ, nhưng ai ngờ lại nhập về quá trời loại mới ưng ý thế này.

“Không cần chọn nữa, lấy hết đi, mỗi mẫu mười bộ”

“Anh, nhiều quá rồi em mặc không hết”

“Cái nào cũng thích thì phải làm sao đây? Lỡ về em lại tìm cớ khóc lóc đòi may thêm bộ khác anh không có thời gian đưa em đi đâu”

“Hì… vậy đành nhận thôi”

Giọng điệu cưng chiều này chắc tìm cả đất Sài Gòn chỉ được mỗi mình Khanh Nam, cũng là người đàn ông duy nhất đã qua U30 mà vẫn chưa có vợ cả hay bà nhỏ trong nhà.

Quan hệ mờ ám này người ngoài nhìn vào sớm cũng đã biết rõ, chỉ là không muốn chuốc họa vào thân. Với cả chẳng cô gái nhà nào dám nhìn ngó đến Khanh Nam trước mặt Kim Trà, từ vụ mấy cô ca sĩ kia cũng khiến người ta khiếp sợ, Kim Trà ra tay tàn nhẫn thế nào thì cả Sài Thành này ai cũng biết. 

Vốn hắn định đưa cô ra ngoài dạo một chút cho khuây khỏa nhưng từ nãy đến giờ xe Khanh Nam chạy ngang chợ hay qua mấy con hẻm lớn, nhỏ đều nghe thấy người bàn tán rầm lên vụ 'Cô hai Sài Thành thảm sát ca sĩ Mỹ Lan'. 

Cái bọn ngưới đó đều không biết sự thật thế nào, nhưng đều mặc định là do Kim Trà giết cô ca sĩ kia, nghe mấy lời này tâm trạng cô liền không tốt mà phát cáu. Ánh mắt trợn to đỏ rần, răng nghiến chặt kia đúng là đáng sợ.

“Đừng xe!!!”

“Vẫn chưa đến nhà đâu cô hai, chỗ này không sạch sẽ sợ làm bẩn giày c...”

“Điếc hả? Tao nói dừng xe!!!!!”

Trần Khanh Nam nhíu nhẹ đôi mày, không nói một câu nào chỉ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Kim Trà ánh mắt 7 phần đe dọa. Kim Trà diễn nhiên không dám chống với người đàn ông này, điều thông minh nhất ở cô chính là biết giới hạn của hắn.   

“Em lại muốn làm gì đây hả Kim Trà?”

“Tất nhiên là tát rách miệng bọn nó rồi, cái bọn đó biết cái gì mà nói chứ?”

“Em tát một người có chặn họng được hết cả Sài Gòn hay không hửa? Nếu được thì anh sẽ không cản em”

Khanh Nam nói cũng rất đúng, nếu bây giờ cô tát rách miệng cả chục người giữa chợ cho bỏ tức, thì cũng không làm bọn người đó thôi bàn tán về cô.

Đôi khi còn phản tác dụng, tin đồn lại càng lan xa hơn thế này, biết đâu còn có người thêm mắm dặm muối vào, đến lúc đó chuyện này càng khó giải quyết.

Hắn ta không phải sợ mấy lời đồn ảnh hưởng gì đến danh tiếng của Kim Trà dù gì cô ấy cũng không thể gã được cho ai ngoài hắn. Khanh Nam chỉ sợ tinh thần của cô ấy ngày càng không được ổn định, bác sĩ cũng đã nói nhất định không được làm kích động Kim Trà.

"Anh Khanh Nam, em cảm thấy hình như em sắp bị điên rồi đúng không anh? Em không khống chế được bản thân nình nữa.

Tối hôm qua em còn mơ thấy những người mà em đã ra tay trước đây, họ đều oán hận muốn tìm em đòi mạng.

Hức... cứ thế này em sẽ điên mất đó anh Khanh Nam à"

Khanh Nam nhìn Kim Trà đau khổ thế này hắn không chịu được, tốt nhất cái tên tung ra tin đồn nhảm nhí vu oan cho Kim Trà kia trốn kĩ một chút, nếu để Khanh Nam tra ra được là kẻ nào nhất định tên kia sẽ không được chết yên ổn. Gân tay của hắn ta nỗi rõ xanh tím lên hết rồi. Ánh mắt sắc lạnh như vùng biển chết đấy thật khinh hãi.

“Anh nhất định khiến cho tên đó chết thê thảm, anh hứa với em đấy Kim Trà.”

“Hức… hức…”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play