Từ Lâm nữ sĩ đã nói đến như vậy, nói với cô phải xem xét cân bằng được lợi ích.
Muốn ly hôn, không dễ dàng như vậy.
Thư Thanh Nhân có chút nhụt nhít: "Con không tìm đối tượng thông gia thì không được ạ? Một mình con không thể tự lập sống vui vẻ được sao?"
 
"Vậy thì dự án với Bách Lâm lần này con làm thật tốt vào, để đám người trong hội đồng quản trị đó im miệng," khóe miệng Từ Lâm giật giật, "Dựa vào biểu hiện vừa rồi của con, con có thể khiến cho mẹ tin tưởng con có thể làm được sao? Mẹ không cần biết giữa con và giám đốc Thẩm xảy ra chuyện, ít nhất bây giờ cậu ta là đối tác của Hằng Tuấn, cũng là đối tác của con, con có biết câu không đưa tay đánh mặt người tươi cười không? Chúng ta và cậu ta có chút quan hệ thân thích, những cũng chỉ có thể để trên miệng nói vậy thôi, nếu cậu ta không muốn nhận cũng chẳng có cách nào ép cả."
"Con biết rồi." Thư Thanh Nhân ủ rũ cúi đầu, không để ý đáp lại.
"Mẹ cũng muốn Phúc Bái lấy được dự án này, nói cho cùng Tuấn Hành vẫn là chồng con, chúng ta không phải tốn công sức đi lấy lòng đối phương như vậy.

Phần công việc này giao cho con, cũng là vì cảm thấy giữa con và Tuấn Hành không cần phải để ý nhiều như vậy, nó có thể giúp con rất nhiều, hiện giờ Phúc Bái không lấy được hạng mục này, chúng ta lại hợp tác với Bách Lâm.

Giám đốc Thẩm không có nghĩa vụ đưa ra điều kiện đơn giản dễ dàng cho chúng ta, cũng sẽ không chấp nhận bất kỳ sơ sẩy hay sai sót gì.

Con đại diện cho toàn bộ Hằng Tuấn hợp tác với cậu ta, chứ không phải cá nhân con."
Từ Lâm nữ sĩ dạy bảo người cũng rất có bài bản, sau một hồi nói chuyện, ngay cả Thư Thanh Nhân cũng cảm thấy thái độ của bản thân thực sự có vấn đề.
Mấy chuyện xấu hổ giữa cô và Thẩm Tư Ngạn là việc tư, hôm nay anh ta xuất hiện ở đây, cũng không phải lấy tư cách các nhân đến nói chuyện làm ăn, mà là đại diện cho Bất Động Sản Bách Lâm đằng sau lưng anh ta.
Công là công, tư là tư, công và tư tất nhiên phải rõ ràng.
Từ góc độ Từ Lâm nữ sĩ, có vẻ cô là người thích hợp phụ trách hạng mục này nhất, trong đó ưu thế lớn nhất của cô là cô và Thẩm Tư Ngạn khá thân quen.
 
Công việc và các mối quan hệ các cá nhân là không thể tách rời, người làm ăn đều không phải là người ngu ngốc, có thể đi đường tắt, ai mà còn bảo thủ không chịu thay đổi chứ.
Canh gà bơm máu làm ra làm chơi ra chơi đều là nói cho những người chưa thành công nghe.
Từ Lâm thấy sắc mặt của cô đã nghiêm túc hơn, cuối cùng cũng thở phào một hơi, "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi vào đi, nhớ biểu hiện tốt một chút."
"Dạ." Thư Thanh Nhân mím môi, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn mẹ."
Từ Lâm nữ sĩ khẽ ho một cái, giọng điệu có hơi không được tự nhiên, "Muốn cảm ơn mẹ thì bình thường ít cãi lại mẹ đi, bố của con ở trên trời nhìn thấy chúng ta cãi nhau khẳng định trong lòng cũng sẽ không vui đâu."
Hai mẹ con quay trở lại phòng họp, Thẩm Tư Ngạn còn chưa quay lại.
"Giám đốc vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong à?"
"Vừa ra ngoài rồi vẫn chưa thấy quay lại."
Cũng đã mười mấy phút rồi, bên đối tác cũng có hơi quá kiêu ngạo đi.
Thư Thanh Nhân đứng lên, "Con đi tìm anh ta."
"Thanh Nhân, giám đốc Thẩm đang ở bên ngoài gọi điện thoại, đang yên đang lành cháu đi quấy rầy người ta làm gì? Đừng chọn người ta tức giận."
Một vị giám sát nào đó trong công ty, cũng là một người chú họ nào đó rõ ràng là không đồng ý với ý tưởng của cô.
"Không sao đâu." Thư Thanh Nhân khoát tay, "Con quen biết anh ta, anh ta sẽ không tức giận đâu."
Mấy người chú này đều nhao nhao lên nhìn cô, lúc nãy mới họp một câu cũng không nói, người không biết còn tưởng cô sợ người lạ.
Từ Lâm khẽ cười: "Trước đó Thanh Nhân và giám đốc Thẩm có gặp mặt mấy lần, đúng là có chút quen biết."
Mây người chú đều bán tín bán nghi nhìn hai mẹ con.
Thư Thanh Nhân phụ họa gật đầu, sau đó quay người đi ra ngoài tìm người.
Một lần nữa ra khỏi phòng họp, cô mới phát hiện cô cơ bản là không biết nên đi đâu tìm, ai biết được Thẩm Tư Ngạn sẽ trốn vào góc nào đó gọi điện thoại chứ.
Ở trên tầng cao thế nào cũng có ít nhân viên làm việc, thậm chí bây giờ đang là trong giờ làm việc nhưng xung quanh đây rất vắng vẻ.
Thư Thanh Nhân không ôm hy vọng bấm điện thoại gọi cho Thẩm Tư Ngạn.
Kết quả là bên kia vậy mà nhận điện thoại của cô.
Cô còn chưa mở miệng, người đàn ông trong điện thoại đã nói trước.
"Đi vệ sinh xong rồi?"
Qua điện thoại, giọng nói của anh không có rõ ràng như lúc đối mặt nói chuyện, giọng nói trầm thấp của anh xem lẫn cả âm thanh lười biếng chế giễu đặc trưng của mình.
"Xong rồi," Thư Thanh Nhân vừa gọi điện thoại vừa nhìn xung quanh, "Anh đang ở đâu?"
"Làm gì?"

Thư Thanh Nhân nói: "Tôi qua tìm anh."
"Tìm tôi làm gì?" Thẩm Tư Ngạn khẽ "Xì" một tiếng, có chút khinh thường, "Tôi với cô lại không thân quen."
Người đàn ông này sinh ra với vẻ ngoài kiêu ngạo và lịch sự của một người có tiền, nhưng mà sao hẹp hòi thế nhỉ.
Nhưng mà coi như vẫn còn may, sau khi cô vòng qua một góc của sảnh chính, cuối cùng cô cũng thấy Thẩm Tư Ngạn ở trước cửa phòng pha đồ uống.
Thẩm Tư Ngạn tay phải vẫn ở bên tai anh, hai chân vắt chéo, nhàn nhã dựa vào tường, nhưng anh không nhận ra cô đã tìm thấy anh.
Thưu Thanh Nhân cứ đứng như vậy nhìn anh, sau đó cúp điện thoại.
Thẩm Tư Ngạn gọi vài tiếng, sau đó phát hiện điện thoại đã cúp.
Sắc mặt anh hơi giận, khó chịu nhếch môi, cất điện thoại vào túi định rời đi, sau đó lúc đến chỗ rẽ cuối đường, anh nhìn thấy Thư Thanh Nhân đang cầm điện thoại cười với mình.
".

.

."
"Anh không gọi điện thoại thì anh làm gì ở ngoài lâu như vậy." Thư Thanh Nhân đi đến trước mặt anh, cụp mắt nhìn qua bên cạnh, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức có hơi khác thường, "Đi thôi, chúng ta tiếp tục họp."
Thẩm Tư Ngạn buông thõng hai mắt, giọng nói có hơi lạnh nhạt, "Không phải là cô không muốn họp à?"
Thư Thanh Nhân: "Không có."
Cô nhìn Thẩm Tư Ngạn mới ánh mắt chân thành, anh nheo mắt lại nhìn cô, cũng không có biểu hiện cảm xúc gì, sau đó khẽ "hứ" một tiếng.
Sau khi trở lại phòng họp, cảm xúc của Thư Thanh Nhân thay đổi, bắt đầu nắm quyền chủ đạo nói cười nhiều hơn.
Mấy người chú của cô muốn chen vào, nhưng đều sửng sốt vì không tìm được lỗ hổng trong lời nói của cô, không thể chen vào được.
Trước đó Thẩm Tư Ngạn nghe mấy thành viên trong ban quản trị nói câu nghe câu không, khuỷu tay đè lên thành ghế chống cằm tỏ vẻ chán nản lắng nghe, bây giờ qua lại thái độ cũng đã thay đổi, biến thành một người hoàn toàn khác.

Không biết có phải là do vì cuộc điện thoại vừa gọi không, hay là ý thức được cũng nên cho đối tác chút mặt mũi.

Bây giờ Thẩm Tư Ngạn đang giương mắt nhìn Thư Thanh Nhân nói chuyện, thỉnh thoảng còn dựa vào lời của cô hỏi một hai vấn đề.
Cô chọn mấy hạng mục điển hình của Hằng Tuấn đã trúng thầu trong mấy năm qua ra nói.

Trong số đó, dự án lô đất số 13, tương tự như lô đất chính trị số 14 của Đồng Châu  do Bất Động Sản Bách Lâm thực hiện, cũng được trao cho Hằng Tuấn.

Đây cũng là một trong những công trình mang tính bước ngoặt thương mại được quy hoạch quy mô lớn trong toàn bộ khu đô thị trong những năm gần đây.
Ngay cả Từ Lâm cũng đều cho rằng bình thường cô chỉ ngồi trong phòng làm việc chờ đến giờ tan làm, hầu hết các văn kiện đều không qua tay cô mà sẽ trực tiếp chuyển lên tổng giám độc phê duyệt, không ngờ cô có thể hiểu rõ toàn bộ nội dung hạng mục bốn năm trước của Hằng Tuấn.
Cuối cùng cũng coi như có chút thành quả.
Bất Động Sản Bách Lâm mua lại lô đất số 14 kia với giá cao, không có mục đích gì khác, mà chỉ là muốn quy hoạch lại một khu thương mại trung tâm mới ở thượng nguồn sông Gia.

Dự án này không khác nhiều so với kế hoạch của Phúc Bái, chỉ là giá trị của thương hiệu thương mại "Nhã Lâm" ở Bách Lâm rõ ràng là cao hơn của Phúc Bái.
Thư Thanh Nhân hiểu rõ điều này nên đã tập trung vào các dự án thương mại mà Hằng Tuấn tham gia thiết kế và phát triển kiến ​​trúc.
"Đại khái thì tôi cũng hiểu rồi," Thẩm Tư Ngạn gật đầu, trong giọng nói có ý cười, "Tôi tin tưởng Hằng Tuấn."
Thư Thanh Nhân vốn cho rằng anh sẽ tranh cãi vấn đề nào đó, không ngờ anh nhanh chóng buông tha như vậy.
Cô lặng lẽ nhìn Từ Lâm nữ sĩ, mẹ khẽ gật đầu với cô, đây chính là khẳng định.
Vậy thì đến tiết mục tiếp theo nào.
"Vậy tôi dẫn giám đóc Thẩm đi dạo chơi một vòng?"
Một đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, Thư Thanh Nhân có chút không yên lòng.
Bởi vì sau lưng cô vẫn có mấy ông chú đang nhìn chằm chằm, dường như không yên lòng cô dẫn Thẩm Tư Ngạn "dạo chơi một vòng".
Thang máy lên đến tầng khu văn phòng của nhân viên, các nhân viên đang làm việc nhìn một đoàn người mặc vest chỉnh tề đi về phía bên này, lúc đầu tưởng là lãnh đạo đến kiểm tra, lúc đoàn người đến gần hơn, bọn họ có thể nhìn kỹ hơn.

Đúng thật là lãnh đạo đến tuần tra.

Chỉ là bình thường phần lớn là quản lý cấp cao của bộ phận nhân sự đến tuần tra, hôm nay đặc biệt hơn bình thường, giám đốc Tiểu Thư người bình thường không bao giờ xuất hiện ở khu vực này, đằng sau còn có mấy người của hội đồng quản trị giống như đang cải trang vi hành đi về hướng này.
Giám đốc Tiểu Thư bình thường không để ý đến công việc của bọn họ mấy, lúc này đang tươi cười giới thiệu cái này giới thiệu cái kia cho bên đối tác.
Trong nhóm chat của nhân viên mọi người đều đang thảo luận có thảo giám đốc Tiểu Thư đã đổi tính rồi không.
[Bộ phận tiếp thị - Tiêu Tiêu] : Các ông lớn đến phòng tiếp thị bên này rồi.

Ai đi vệ sinh câu cá thì mau về đi nhé.
[Bộ phận tiếp thị- Từ Tùng] : Giám đốc Tiểu Thư hôm nay đổi tính rồi, bình thường chưa từng thấy dáng vẻ cô ấy nhiệt tình đến ngây người như vậy.
[Bộ phận nhân sự - Mạt An] : Cậu nhìn xem bên cạnh giám đốc Tiểu Thư là ai.

.

.

[Tôi nói thật, ngay cả bình thường khi có giám đốc Từ ở đây, giám đốc Tiểu Thư cũng không thấy nhiệt tình với công việc như vậy.]
[Tổng giám đốc nói giám đốc Tiểu Thư chưa từng biết sợ ai, ngay cả tống giám đốc Tấn đi tìm cô ấy, cũng không thấy cô ấy có thái độ.

.

.

Chân chó như này?]
[Cậu chết rồi, tôi chụp màn hình lại gửi cho giám đốc Tiểu Thư, cậu chờ người của bộ phận nhân sự đến tìm đi.]
[Cái này người ta gọi là chuyện nghiệp, chân chó cái gì mà chân chó!]
[Mẹ nó, qua hai phút rồi không thu hồi tin nhắn lại, bố ơi con sai rồi, đừng chụp màn hình lại, mặc dù tôi trên không có già dưới không có nhỏ, nhưng có những trò chơi cần phải có lòng gan dạ.]
[Nhìn xem có vẻ nói chuyện rất vui vẻ nhỉ?]
[Chắc không phải đâu, thái tử gia từ nãy đến giờ chẳng thấy cười.]
[Thật lòng mà nói, thái tử gia thật sự rất đẹp trai cả nụ cười nhếch mép xấu xa kia nữa.]
[Bây giờ nhóm ông lớn đi đến tầng mấy rồi? Các cô gái còn độc thân xông pha lên đi nha, nhanh nhanh bưng nước giả vờ đụng phải thái tử gia đi, nữ chính tiếp theo của phim thần tượng chính là bạn!]
[Kẻ ngu xuẩn mới tin vào mấy tình tiết trong phim thần tượng.]
[Trong phim thần tượng, nếu bạn tạt cốc nước lên người sếp thì ngày mai bạn sẽ lấy được chồng giàu, ngoài đời nếu bạn tạt lên người sếp một cốc nước thì ngày mai bạn sẽ được trả lương để cút đi.]
[Không dám không dám, có bạn nam nào muốn có thể đi thử một chút, có thể đó sẽ là một bộ phim tình cảm thuần túy đó, cười trộm]
[Mọi người đừng nằm mơ nữa, có giám đốc Tiểu Thư ở bên cạnh, thái tử gia sẽ phối hợp diễn xuất với mấy bạn sao.]
[Giám đốc Tiểu Thư cũng đã kết hôn rồi, sẽ không nằm trong phạm vi xem xét của thái tử gia đâu.]
[Kết hôn rồi thì sẽ có cách khác nha, mọi người có thấy kể từ khi cậu chủ của Phúc Bái không lấy được dự án kia, gần đây không thấy xuất hiện không hả?]
[Trên mạng đều đang rần rần lần này Phúc Bái không lấy được hạng mục, quan hệ thông gia này coi như xong rồi.]
[Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cậu thử ra đường cái tìm đại một cặp vợ chồng nào muốn ly hôn xem, người ta phân chia tài sản có thể kéo dài hơn nửa năm.]
[Quan hệ của giám đốc Tiểu Thư và chồng cô ấy vốn không được tốt lắm, ngoại trừ trong trường hợp làm việc, hình như như tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ trong cùng một khung hình.]
[Đây không phải tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm sao?]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tiểu thuyết bắt nguồn từ hiện thực mà.]
[Thái tử gia muốn có phụ nữ kiểu gì mà chả được, nếu như giám đốc Tiểu Thư chưa lấy chồng thì chuyện này còn dễ nói.]
[Chưa lập gia đình thì đơn giản rồi, trai xinh gái đẹp, còn cần gì đấu thầu nữa?]
[Mợ nó, càng nói càng giống tiểu thuyết tình cảm.]

[Bọn con gái các cô bình thường có thể ít xem mấy cái Mary Sue lại không, việc đầu tư của sếp lớn cũng có thể lấy ra để tưởng tượng được.]
[Vậy lỡ như thái tử gia thích giám đốc Tiểu Thư thì sao đây, vì yêu tình nguyện làm người thứ ba.]
Chưa đầy mấy giây sau, tin nhắn này được thu hồi, chỉ tiếc là trong nhóm này có quá nhiều người, thu hồi thì cũng không kịp nữa.
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đã chụp màn hình rồi nhé.]
[Nếu như cậu đắc tội với chúng tôi, ngày mai bức ảnh này sẽ xuất hiện trong email của giám đốc.]
[Đây cũng không phải là tiểu thuyết tình cảm, đầy là tiểu thuyết huyền huyễn ha ha ha ha ha ha.]
[.

.

.Mợ nó, các cậu có cần phải ác như vậy không, tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà.]
[Bọn họ đến bộ phận hành chính rồi á, các đồng chí của bộ phận hành chính chuẩn bị sẵn sàng, mấy người đang làm việc riêng nhanh ngưng lại đi nha.]
[Đm, tôi nghĩ là các sếp lớn sẽ không đến, tôi đang đi ị!]
[Tôi rất thích sự tự tin này của các bạn bộ phận nhân sự.]
[Điều hòa ở tầng ở bộ phận hành chính hỏng rồi, còn chưa kíp sửa, các sếp không cảm thấy lạnh sao.]
Mọi người trong nhóm chat nghe người của bộ phận hành chính nói vậy mới biết điều hòa không khí của tầng này bị hỏng.
Chỉ tiếc là các vị sếp lớn không có trong nhóm chat này, mãi đến khi đoàn người đi đến tầng này mới cảm nhận được.
Mấy người đàn ông thì vẫn còn tạm ổn, bọn họ đều ăn mặc nghiêm chỉnh, chỉ khổ cho mấy người phụ nữ.
Nhất là giám đốc Tiểu Thư còn mặc váy ngắn, vừa đến tầng này lập tức lạnh run cả người.
Lúc này Thư Thanh Nhân không có cách nào kiếm cớ đi lên lầu lấy áo khoác, chỉ có thể kiên trì đi dẫn đầu đi theo Thẩm Tư Ngạn.
Vẫn là Thẩm Tư Ngạn mở miệng hỏi trước, "Tầng này không mở điều hòa à?"
Quản lý của bộ phận hàng chính cười khổ, "Buổi sáng hôm nay đến kiểm tra mới phát hiện điều hòa không khí bị hỏng, đã gọi người lập tức đến sửa rồi."
Thư Thanh Nhân giơ tay ra hiệu xin lỗi với Thẩm Tư Ngạn, "Giám đốc Thẩm, tôi dẫn ngài đến đến phòng làm việc thăm quan một chút."
Một đoàn người đi qua sảnh phòng làm việc.
Những đôi tay giấu dưới bàn làm việc nhanh chóng gõ chữ trên màn hình điện thoại di động.
[Má ơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy giám đốc Tiểu Thư ở khoảng cách gần như vậy đó!!!!!!!]
[Giám đốc Tiểu Thư của chúng ta thật xinh đẹp, tôi yêu rồi, yêu rồi.]
[Trong bữa tiệc thường niên năm ngoái tôi đứng từ phía xa xa có nhìn thấy giám đốc Tiểu Thư, lúc đó đã cảm thấy giám đốc Tiểu Thưu thật sự xinh đẹp, quả nhiên người đẹp càng nhìn gần càng có thể cảm nhận được sự xung kích của giá trị nhan sắc.]
[Có thể nói là do gen di truyền, giám đốc Từ xinh đẹp như vậy, nét đẹp đúng kiểu chị đẹp luôn.

Tôi nghe nói bố của giám đốc Tiểu Thư cũng rất đẹp trai đó.]
[Có ảnh chụp không?]
[Trên website công ty có đó, trong mục mô tả công ty á, kéo xuống tìm một hồi, chắc là có thể tìm thấy.]
[Nếu như không phải giám đốc Tiểu Thư đã kết hôn, bây giờ tôi đã bưng ly trà nóng qua đó rồi.]

[Nói đi nói lại, giám đốc Tiểu Thư và thái tử gia thật sự rất xứng đôi.]
[Thái tử gia mà đến sớm một năm, có lẽ giám đốc Tiểu Thư đã gả cho anh ta rồi, nếu đặt Bách Lâm và Phúc Bái lên bàn cân, giám sát Từ chắc chắn sẽ chọn Bách Lâm.]
[Năm nay Bất Động Sản Bách Lâm mới muốn bắt đầu đấu giá đất, chẳng lẽ thái tử gia biết trước được tương lai chạy đến đây ngồi chờ sẵn?]
[Đừng có mà đoàn mò mấy chuyện không có nữa, mà lại nói thật sự không có nam đồng bào nào muốn rót cho giám đốc Tiểu Thư một chén trà à? Tôi thất giám đốc Tiểu Thư lạnh đến run người rồi đó.]
[Bên cạnh một đống lãnh đạo thế kia, không có lý do gì chạy đến đưa chén trà, cậu muốn mấy vị không được đưa trà nghĩ thế nào?]
Muốn rót trà thì phải rót hết cho tất cả sếp ở đó, tất nhiên không thể chỉ rót riêng cho một mình giám đốc Tiểu Thư được.
Chân của Thư Thanh Nhân sắp lạnh đến mức không còn cảm giác rồi, chỉ có thể không để ý mấy ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng của mấy ông giám đốc giám sát, thăm dò nói với Thẩm Tư Ngạn, "Giám đốc Thẩm."
Cô muốn lên lầu lấy cái áo khoác, thực sự chịu không nổi nữa rồi.
Buổi chiều còn hẹn luật sư đến làm việc, nếu bây giờ bị cảm thì không tốt lắm.
"Hửm?" Thẩm Tư Ngạn nghiêng người, cúi đầu xuống nhìn cô, trong mắt ẩn ý cười: "Cuối cùng không chịu được nữa rồi à?"
Thư Thanh Nhân ngây người há miệng không biết nói gì.
Thẩm Tư Ngạn quay đầu, hướng về người đi theo anh đang đứng chung với đám người của hội đồng quản trị, vẫy tay gọi cậu ta lại: "Mang đến đây."
Người đi lách người đi về phía trước, đưa áo khoác dài của Thẩm Tư Ngạn cho anh.
"Cho cô mượn," Thẩm Tư Ngạn cầm lấy áo khoác đưa cho cô, "Mặc vào đi."
Toàn bộ người của bộ phận hành chính đang ngồi ở đây, cùng với một đám người đi theo đến đây đều ngây cả người.
[Đây là chuyện gì thế này? ! ! ! ! ! ! ! ! ! !]
[Không ngờ trong thời gian làm việc tôi có thể tận mắt nhìn thấy kịch bản phim thần tượng sờ sờ ngay trước mắt.]
[Tôi vừa mới khịa điều hòa không khí của bộ phận hành chính của chúng ta là đồ bỏ đi! Hối hận chết đi thôi! ! ! ! Điều hòa không khí vẫn còn có chỗ tốt!]

[???]
[Sao thế?]
[Tôi là người của bộ phận hành chính, tôi có thể chụp một bức hình cho mấy bạn xem!"
[Má tôi ơi, bộ phận hành chính của mấy cậu điên rồi, kéo lên đi đá ra khỏi nhóm.]
[Mấy bạn ở bộ phận hàng chính ơi, cầu xin mấy bạn thương xót, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế, hu hu hu.]
Thư Thanh Nhân không nhìn xung quanh nhưng cô biết tất cả mọi người đều đang trừng mắt nhìn về phía này.
Mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc, vội vàng khoát tay, "Như vậy không tốt lắm đâu."
"Đã lạnh đến thế này rồi, còn cái gì được với không được," Thẩm Tư Ngạn nhướng mày, đột nhiên anh cong khóe miệng cười kiểu cà lơ phất phơ, "Không phải cô muốn tôi giúp cô mặc vào chứ?"
Thư Thanh Nhân nói cảm ơn, nhận lấy áo khoác nỉ của anh.
Lúc mặc áo khoác vào, mùi hương gỗ đầy tính nam tính đặc trưng xông vào mũi.
Cô mặc ít áo, cũng may áo khoác nỉ này cũng đủ giữ ấm, cho dù không che hết được bắp chân nhưng cũng đủ để tạm thời chống lạnh.
Hàng động khó tránh khỏi hiềm nghi này của anh khó khiến mọi người không nghĩ theo một chiều hướng khác.
Ngay cả Từ Lâm cũng nhíu mày lại, ánh mắt phức tạp nhìn hai người phía trước.
Thư Thanh Nhân chỉ muốn nhanh chóng đi tham quan hết tầng này, Thẩm Tư Ngan không hề hứng thế với những bộ phận khác, không biết tại sao lại có vẻ cực kỳ hứng thú với bộ phận hành chính này, dáng vẻ không hề muốn đi.
Cô và Thẩm Tư Ngạn đi phía trước, những người khác vẫn suy trì khoảng cách hai bước đi phía sau, tranh thủ lúc đang nói chuyện phiếm cô dùng sức kéo tay áo vest của anh.
"Thẩm Tư Ngạn."
Không còn khách sáo gọi, "Giám đốc Thẩm."
Thẩm Tư Ngạn uể oải đáp, "Ừ."
Cô hạ âm thanh cực kỳ thấp xuống phàn nàn với anh, "Chúng ta có thể đi xuống tầng dưới được không? Tôi mặc áo khoác của anh đi vòng vòng thế này, người khác sẽ nghĩ thế nào đây."
Thẩm Tư Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, cũng nhỏ giọng giống cô: "Nghĩ như thế nào?"
Ngay lúc Thư Thanh Nhân chuẩn bị phát điên, lúc này anh mới thu lại tâm tư trêu chọc cô, quay đầu nói với những người khác, "Xuống lầu dưới chưa?"

Những người khác mặc dù mặc quần áo ấm nhưng cũng không muốn ở tầng này phí thời gian thêm nữa, tất nhiên không có ý kiến gì.
Thẩm Tư Ngạn cười cười, "Cô nhỏ mặc khá ít, có chút không chịu nổi."
".

.

."
[Các cậu có tường thấy trong kịch bản thần tượng nào mà nam chính gọi nữ chính là cô nhỏ chưa?]
["Thần điêu đại hiệp" á.]
*Thẩm Tư Ngạn gọi Thư Thanh Nhân là "tiểu cô cô" đây là chuyện hiện đại nên mình để "cô nhỏ", Dương quá cũng gọi Tiểu Long Nữ là "tiểu cô cô".
[Đây không phải kịch bản võ hiệp à?]
[Nam chính gọi nữ chính là cô cô, đây chính là cách gọi điển hình nhất đó, lại nói, sao mấy anh em bên bộ phận hàng chính còn chưa chụp hình gửi vào đây thế?]
[.

.

.Không cần thiết phải gửi nữa rồi.]
[???]
[Mấy người ở phòng hành chính thật sự rất kỳ quái nhé, lúc nào cũng rất khó hiểu.]
[ĐM, bộ phận hành chính thiếu đòn đúng không, mấy người có tin sau khi lãnh đạo đi rồi tôi sẽ cầm dạo chạy xuống đó không?]
[Thái tử gia và giám đốc Tiểu Thư của chúng ta có quan hệ thân thích à?]
[Đúng đó, hình như có nghe nói qua rồi.]
[Dù sao thì mốn quan hệ của máy người nhà giàu này rất phức tạp.]
[Là họ hàng đó, nếu không cậu nghĩ tại sao Hằng Tuấn thắng thầu suôn sẻ như vậy chứ.]
[???]
Một đám nhân viên nữ bên này vì thái tử mà trái tim thiếu nữ trỗi dậy, nhưng chỉ qua vài phút sau lại bị một gáo nước lạnh dập tắt.
Mấy người trong ban quản lý, điều hành cấp cao cũng sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Từ Lâm.
Giọng điệu Từ Lâm bình tĩnh, "Tôi nói rồi, quan hệ của bọn họ rất tốt, không để ý mấy tiểu tiết nhỏ này."
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play