Phần 4.
Tôi cứ cho là mối quan hệ của chúng tôi đang tiến triển tốt hơn, cho đến khi Tần Vãn - một người tự xưng là thanh mai trúc mã của Trình Dục xuất hiện.
Cô ta là học sinh lớp dưới vừa mới nhập học, hôm sau đã lẽo đẽo sau lưng Trình Dục, lại còn luôn miệng nũng nịu gọi “Anh Trình Dục”
Thời điểm tôi và Trình Dục đang tám chuyện trên trời dưới đất, cô ta chạy đến và nói: “Anh Trình Dục, không phải anh có việc phải đi làm à? Em đi cùng anh nhé!”
Nhìn dáng vẻ cô ta đang giả vờ lôi kéo vạt áo của Trình Dục, tôi lập tực khó chịu: “Em à, chưa ai dạy em là chen mồm vào giữa khi người ta đang nói chuyện là bất lịch sự ư?”
“Anh Trình Dục, chị này là ai vậy? Vừa nãy em chỉ vội vã muốn hỏi anh thôi, em không cố ý chen ngang khi anh chị nói chuyện đâu.” Cô ta vội vàng giải thích với khuôn mặt như sắp khóc đến nơi.
“Vãn Vãn, em đứng chờ bên kia một chút, ngoan nhé.” Trình Dục nói.
Cô ta tỏ vẻ đáng thương bước sang bên cạnh, đứng cúi người như uất ức lắm, như thể mình bị bỏ rơi.
Dáng vẻ ấy khiến tôi rất gai mắt, khó chịu thật sự.
“Trình Dục, em không thích có người khác đứng bên cạnh nghe khi chúng ta đang nói chuyện, không thì anh bảo em gái kia đi về trước được không?” Tôi cau mày.
Trình Dục cũng biết tôi không được tự nhiên nên nói với cô ta: “Vãn Vãn, em về trước đi.”
“Anh Trình Dục, anh còn phải nói chuyện với chị này lâu lắm à?” Tần Vãn dịu dàng đáng yêu nói: “Khó khăn lắm mới học cùng trường với anh, em không muốn đi đâu! Hồi trước anh đi đâu em cũng theo đấy mà.”
Trình Dục cũng không biết làm thế nào với cô ta, anh quay sang nhìn tôi một cái.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, làm như không thấy ánh mắt của anh.
Tần Vãn thấy Trình Dục phải quay sang nhìn tôi ý muốn xin phép, vành mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.
“Anh Trình Dục thích chị gái này, anh không thích Tần Vãn phải không?”
“Không phải trước kia anh bảo sẽ chăm sóc em thật tốt à?”
“Em à, tôi có chuyện muốn nói với anh Trình Dục của em, ở đây không có chuyện gì liên quan đến em cả, em đi về đi.” Tôi bất đắc dĩ.
“Tôi không nói chuyện với chị!” Tần Vãn tựa như bị kích động, quay sang hét vào mặt tôi.
Cuối cùng, cô ta khóc, Trình Dục bèn đưa cô ta đi.
Tôi im lặng nhìn theo bóng lưng của họ.
Thời điểm Trình Dục tới gặp tôi lần nữa, đã là một tuần sau.
Hôm ấy anh rất vui vẻ, anh bảo anh có tiền.
Anh còn bảo mặc dù mấy trăm nghìn không quá nhiều nhưng ít nhất cũng có thể bù một chút vào đống nợ mà bố anh để lại, anh còn bảo anh đã tìm được một công việc mới rất tốt, không chừng sau này bất ngờ may mắn, anh có thể trả hết đống nợ của bố anh.
Nói xong lời cuối cùng, anh bảo: “Chuyện Vãn Vãn hôm đó anh rất xin lỗi, cô ấy vẫn luôn trẻ con như vậy, em đừng giận nhé.”
Tôi rất muốn hỏi anh rằng tại sao chuyện của Tần Vãn anh lại phải đi xin lỗi hộ?
Anh có thân phận gì xin lỗi thay cô ta? Tôi cũng dễ giận như vậy vậy à?
Có thể tôi cũng vừa buột miệng, tôi cố gắng nở nụ cười trừ: “Không sao đâu, chúc mừng anh nhé, tiền đồ vô lượng.”
Trong mắt anh thoáng qua một vẻ bối rối, anh vội vàng hỏi tôi: “Có phải em vẫn còn giận anh đúng không?”
Tôi chỉ lắc đầu, vừa liên tục lắc đầu vừa nói không.
Sao tôi dám nói với anh, tôi thật sự rất giận, nhưng không phải tôi giận vụ ngày đó anh đưa Tần Vãn về, mà tôi giận anh vụ anh xin lỗi tôi thay Tần Vãn.”
Nói chuyện với nhau lâu như thế, tôi là người thế nào anh không rõ ư?
Tôi giấu tất cả nỗi phiền muộn nho nhỏ ấy trong lòng, chẳng nói với anh.
Trình Dục lại hỏi: “Lâm Tiêu Tiêu, em có khỏe không?”
Tôi chỉ lạnh lùng trả lời: “Hẳn là anh không cần đến chỗ em kiếm tiền đâu nhỉ?”
Trình Dục tựa như đột nhiên bị đánh một cái, anh im lặng.
Bầu không khí trầm mặc mấy giây, anh mới nói: “Ừ, không cần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT