23

Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở trong hang sói.

Tôi nằm giữa chiếc giường rộng mênh mông, quần áo xộc xệch nhưng may mắn là vẫn còn trên người.

Trước mặt tôi là ba người đàn ông trung niên.

Một người đầu hói bóng lưỡng, một người hình xăm chằng chịt, người còn lại mặc vest đeo cà vạt chỉnh tề.

Điểm chung duy nhất là ánh mắt láo liên quét qua quét lại trên người tôi, đầy vẻ thú tính.

Tôi dù có thiểu năng trí tuệ cũng biết--

Con chó cờ bạc đó đã gán tôi qua để trả nợ.

Thằng khốn nạn!

Tôi không rảnh mà mắng hắn trong lòng nữa, việc cấp bách nhất là phải tìm cách trốn thoát trước.

Dùng móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau nhói lan rộng khiến ý thức của tôi dần dần sáng tỏ.

Tôi nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh trang quần áo và cố gắng thương lượng.

Tuy nhiên

Ba tên đó đối diện không cần tiền, cũng không sợ phiền phức, tỏ ra hứng thú với tôi.

Giảng hòa thất bại, tôi chỉ có thể nổi điên.

Đối phó với đám côn đồ già này, nằm dưới đất giả điên chắc chắn là vô ích, không chừng lại còn khơi dậy thêm dục vọng thú tính của bọn biến thái.

Tên đầu hói không chịu được nữa, lao tới tôi với ý đồ cưỡng bức.

Trước khi tên hói dán môi lên miệng tôi, tôi nhanh tay động thủ--

Đưa hai ngón tay vào miệng, dùng sức móc họng.

"Ọe..."

Tôi nôn hết lên người hắn.

Đầu hói lập tức mất cảnh giác, che mặt nhảy ra ngoài, nằm bò xuống đất nôn thốc nôn tháo.

Để trốn thoát, tôi kìm nén cảm giác quặn thắt, vừa đi quanh phòng vừa phun phì phì.

Nôn đầy một phòng xong, tôi thành công phá hủy được ham muốn của ba ông lớn.

Tổng cộng chưa đầy 5 phút, tôi bị ném ra khỏi phòng, đám đàn ông đó vừa tức giận vừa ghê tởm, bảo tôi cút càng xa càng tốt.

Tôi lấy gói giấy trong phòng khách sạn, chậm rãi lau khóe miệng, xoay người duyên dáng bước đi.

Thấy chưa?

Việc phát điên có thể giải quyết được 90% vấn đề của cuộc sống, xét cho cùng thì không ai thực sự muốn gây sự với một người điên cả.

10% còn lại phần lớn là do họ chưa đủ điên thôi~

...

Sau khi thoát khỏi vuốt sói, tôi thuê người trói bố nuôi tôi lại và giao cho chủ nợ.

Tôi còn thay mặt ông ta nói với chủ nợ:

"Tiền không trả, trực tiếp chặt chân gán nợ."

Quả nhiên,

Vài ngày sau, ông ta bị đánh ngoài đường, đôi chân liệt phế vô dụng.

Trải qua sự việc này, Tô Thời vẫn còn mặt mũi tới gặp tôi, mang theo đôi chân tàn đến cầu xin sự thương xót

Tôi tất nhiên không thèm gặp mặt hắn, loại chó cờ bạc này thật đáng khinh bỉ, huống chi là đôi chân của hắn bị tàn phế suốt đời, nhưng chỉ cần chưa đóng đinh treo lên tường thì hắn ta muốn yên tĩnh cũng chẳng được.

Tội nghiệp con chó cờ bạc, xui xẻo cả đời.

24

Giang Chi... hình như có gì đó không ổn.

Kể từ lần trước bị tôi cưỡng hôn, cô gái này biến mất một lúc, khi xuất hiện trở lại cũng không tranh giành Phó Ngạn với tôi nữa.

Cô ấy……

Dường như đã có chủ ý với tôi.

Buổi sáng tôi đi làm, cô ấy vội vàng tới để mang tặng tôi hộp cơm tình yêu.

Nhìn nó lòe loẹt và khó ăn.

Nhưng khi tôi không chịu ăn, cô ấy liền trưng ra vẻ bề ngoài của một đóa bạch liên hoa đáng thương, hai mắt đỏ hoe, bờ môi run run.

Nhìn dáng vẻ ủy khuất nũng nịu ấy, tôi thật sự là chống đỡ không nổi.

Vậy là tôi cam chịu số phận, ăn sạch sẽ không chừa một hạt cơm nào.

Đôi khi tôi thực sự muốn nói là cô ấy chế biến món ăn như vậy thực sự rất khó nuốt.

Nhưng không thể nói được.

Tôi vừa đề cập thì cô ấy liền đỏ bừng mặt và nói tôi ghét cô ấy rồi.

Thật phức tạp.

Nếu biết sớm hơn thì tôi đã không hôn cô ấy như vậy.

Và……

Mối quan hệ giữa tôi và Phó Ngạn vốn dĩ cũng khá thân thiết, nhưng Giang Chi lại thấy ngứa mắt, ngày ngày tìm cách chia cắt chúng tôi.

Tuy nhiên, giờ đây tình thế đã đảo lộn, Giang Chi coi Phó Ngạn là tình địch chứ không phải tôi nữa.

Thật là rối rắm.

Cô gái này, khi tôi nổi cáu thì cô ấy khóc sướt mướt, khi tôi dịu lại thì cô ấy bám dính không buông.

Tôi bị điên--

Cô ấy còn điên hơn tôi.

Tôi đau đầu vô cùng.

25

Ban đầu tôi nghĩ rằng vì tôi đã làm rối tung cốt truyện một cách lố lăng nên mọi diễn biến đều khác với cuốn tiểu thuyết gốc.

Nhưng--

Hóa ra trong truyện có những sự việc vẫn sẽ xảy ra nhưng là theo một cách khác.

Ví dụ……

Tính theo dòng thời gian, trong nguyên tác lẽ ra nữ chính đang mang thai vào thời điểm này, bị bạch nguyệt quang Giang Chi hãm hại, mất đi đứa con.

Nhưng bây giờ tôi còn không để Phó Chí Hành chạm vào mình, càng không thể có thai, sảy thai lại càng là chuyện

hoang đường.

Tuy nhiên, bánh răng của cốt truyện vẫn nhịp nhàng chuyển động.

Con chó hoang Mao Mao mà tôi nuôi từ khi xuyên sách đột nhiên biến mất mặc dù nó sắp tới ngày chuyển dạ.

Khi được tìm thấy, nó đang nằm thoi thóp bên vệ đường, trong bụi cỏ.

Bộ lông trắng như tuyết dính đầy máu, cái bụng vốn phồng lên giờ đã hoàn toàn trống rỗng.

Trên bụng Mao Mao có một vết chém rất lớn, nội tạng bên trong lòi cả ra ngoài, nhìn đặc biệt đáng sợ.

Và ba chú chó con trong bụng nó cũng bị ném chết bên vệ đường.

Máu tươi đầm đìa.

Hình ảnh đó đập vào mắt tôi và trở thành cơn ác mộng kinh hoàng.

Tôi muốn hét lên nhưng hình như có ai đó đang giữ chặt cổ họng tôi.

Tôi không thể nói được.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nề và mùi máu tanh.

Tôi nghĩ ngay đến Giang Chi.

Suy cho cùng, ở điểm này trong nguyên văn, chính cô ta là người khiến nữ chính sảy thai.

Nhưng khi tôi gọi cho cô ta để tra vấn, cô ấy lại khóc nấc lên khi nghe tôi kể về tình trạng của Mao Mao.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Chi lập tức lái xe tới, vừa thút thít vừa cùng tôi đào huyệt chôn cất Mao Mao và ba chú chó con xấu số.

Tôi biết.

Chính Mao Mao đã gánh chịu tai họa cho tôi.

Trong lúc đào đất, tôi không khỏi nghĩ đến ngày tôi mang nó về nhà.

Mưa to như trút.

Nó co ro dưới mái hiên trên phố, bộ lông trắng như tuyết ướt đẫm dính vào người, thấy tôi cũng không trốn tránh, chỉ rên rỉ khe khẽ.

Hôm đó tôi mang nó về nhà.

Trong thế giới hư ảo của tiểu thuyết này, tôi dùng sự điên cuồng để chống trả cả thế giới, nhưng chỉ có nó mới có thể mang lại cho tôi cảm giác được sống thực sự.

Run rẩy, tôi phủ bùn đất lên tấm thân nó.

Hai ngày sau, tôi đã tìm ra thủ phạm——

Từ Xuân Anh.

Lý do gây án thật nực cười.

Sau bữa tiệc 100 ngày của Phó Khương, thằng bé bị ốm triền miên, cảm mạo, sốt cao không thể thuyên giảm.

Từ Xuân Anh rất lo lắng, vốn mê tín nên bà ta bắt đầu vung tiền tìm thầy tướng số xem mệnh.

Đối phương thấy món bở nên ra sức bịa chuyện.

Nói rằng mệnh tôi khắc bà ta, lại là khắc tinh của con trai bà.

Hơn nữa, nghe thầy nói Phó Khương gần đây bị bệnh là do tôi đập nát bữa tiệc trăm ngày của nó, mà nó vô tình đụng phải thứ gì đó đã qua tay tôi chạm vào.

Từ Xuân Anh tin tưởng mù quáng, càng ngày càng hận tôi thấu xương.

Nhưng bây giờ có Phó Ngạn đang che chở cho tôi, bà ta không chạm được vào tôi liền chuyển mục tiêu qua chó cưng của tôi.

Một chú chó dễ thương, ngây ngô như đứa trẻ con và sắp được làm mẹ mà bà ta có thể nhẫn tâm mổ bụng, hại chết các con chó con chưa chào đời

Trước đôi mắt hấp hối của nó mà hành hạ con nó.

Toàn bộ bản chất xấu xa của loài người đều được phơi bày ngay trong giây phút này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play