16

Tôi được đưa lên sân thượng của một tòa nhà đang xây dở.

Những tên côn đồ đó đang gọi cho Từ Sĩ.

Tôi không biết Từ Sĩ đã nói gì, nhưng tên cầm đầu đột nhiên nhếch mép và đặt điện thoại trước mặt tôi.

"Em gái nhỏ à, em lên tiếng đi nào."

Tôi biết rằng hắn ta chắc chắn đang cố lợi dụng tôi để dụ Từ Sĩ đến.

Đầu tôi rối bời không biết chọn lựa thế nào.

Nếu Từ Sĩ thực sự đến, những người này chắc chắn sẽ không để anh ta đi.

Nhưng nếu Từ Sĩ không đến, bọn họ sẽ không để tôi đi.

Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng tên cầm đầu đã tát tôi một cái đau điếng.

"Nói đi, cái mịe kiếp nhà mày!"

Tôi kêu lên đau đớn.

Trước khi hắn nói tiếp, có một giọng nói giận dữ ở đầu bên kia của điện thoại.

"Chu Khải, mày dám động tới cô ấy, tao jiết mày!"

Rồi điện thoại cúp máy.

Từ Sĩ đến rất nhanh.

Thấy tôi bị chúng trói vào cột, anh lao như điên đến chỗ tôi.

Những tên côn đồ đó muốn ngăn cản anh, nhưng anh ấy đã đẩy chúng ra.

Anh đến bên tôi, thì thầm vào tai tôi với giọng điệu vừa khẩn thiết vừa dịu dàng.

"Không sao, Thẩm Kiều, đừng sợ."

Tôi đã khóc rất nhiều và tôi không thể nói được.

Tôi nhìn anh, chỉ để thấy tay anh run rẩy khi anh giúp tôi tháo dây thừng.

Có vẻ như anh ấy còn sợ hãi hơn cả tôi.

Tôi khóc hỏi anh: “Từ Sĩ, dù vậy, anh vẫn không thừa nhận anh thích em sao?”

Đôi mắt của Từ Sĩ đỏ hoe.

Anh cúi đầu không chịu trả lời, mà là nghiến răng nghiến lợi, mau chóng cởi trói.

Những đường gân nổi lên trên tay anh.

Ngay lúc này, tên Chu Khải cầm gậy lao tới định đánh anh..

Tôi sợ hãi hét lên: "Từ Sĩ, cẩn thận!"

Sợi dây trên người tôi được nới lỏng.

Từ Sĩ ôm tôi và suýt chút nữa đã tránh được đòn tấn công của Chu Khải.

Đây là lần đầu tiên anh ôm tôi.

Như tôi tưởng tượng, cánh tay của Từ Sĩ ấm áp và mềm mại.

Nó làm cho con người ta cảm thấy rất an toàn.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh ấy nhanh chóng buông tôi ra và kéo cổ tay tôi để bảo vệ tôi sau lưng anh ấy.

"Nói cho tôi biết, các người muốn gì thì mới cho tôi đi?"

Anh bình tĩnh thảo luận về điều kiện với Chu Khải.

Thấy vậy, Chu Khải nở một nụ cười nham hiểm, mục đích của hắn ta đã thành công.

“Quỳ xuống lạy tao ba lạy.”

"Nếu mày làm được, tao sẽ thả người, đồng thời xóa hết ân oán trước đây."

Bất cứ ai biết Từ Sĩ đều biết rằng anh ấy là một người cứng rắn.

Chưa nói đến việc quỳ lạy, cũng không thể yêu cầu anh ta cúi đầu xin lỗi.

Nhưng lúc này, anh hỏi Chu Khải lời hắn nói có phải là thật không.

Tim tôi lỡ một nhịp: "Từ Sĩ..."

Anh ấy có thực sự tin vào những điều kiện vô nghĩa của bọn xã hội đen này không?

Chu Khải mỉm cười và nói tất nhiên.

Giây tiếp theo, Từ Sĩ buông tay tôi không chút do dự——

Quỳ xuống trước mặt Chu Khải

Sau đó, dập đầu lạy ba lạy.

“Từ Sĩ!” Mắt tôi đỏ hoe.

Làm thế nào anh ấy có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?

Anh ấy đã nói rõ ràng rằng anh ấy không thích tôi.

Anh ấy rõ ràng đã thừa nhận rằng anh ấy không thích tôi!

Tại sao, anh vẫn làm điều này cho tôi?

Sau khi Từ Sĩ cúi đầu ba lần, anh không đứng dậy ngay lập tức.

Anh ngẩng đầu nhìn Chu Khải.

"Đã vừa lòng mày chưa?"

Chu Khải và đám đàn em sững sờ.

Thật bất ngờ, Từ Sĩ thực sự ngoan ngoãn nghe lời.

Một âm mưu khác lóe lên trong mắt Chu Khải.

Nhưng trước khi hắn nói, Từ Sĩ đã lên tiếng:" Đừng đẩy mình đi quá xa!"

"Trước khi tao đến, tao đã gọi cảnh sát."

Còi báo động vang lên từ xa.

Chu Khải và bọn tay chân thay đổi biểu cảm ngay lập tức.

"Tao tha cho mày lần này, lần sau không có như thế nữa đâu, thằng khốn!"

Chu Khải buông những lời cay nghiệt và bỏ trốn cùng nhóm đàn em.

Sau khi bọn họ rời đi, Từ Sĩ rũ người.

"Anh ổn chứ?"

Tôi lo lắng ôm lấy anh.

Lúc đó tôi mới thấy trên trán anh có một vết thương.

Máu rỉ ra từ miệng vết thương, trông thật ghê rợn.

Từ Sĩ tránh né sự đụng chạm của tôi với một giọng rất nhỏ và mệt mỏi.

"Đi thôi, anh đưa em về."

17

Khi mặt trời lặn, Từ Sĩ và tôi cùng nhau đi bộ về nhà.

Lần cuối cùng điều này xảy ra là khi chúng tôi bị truy đuổi bởi một đám côn đồ.

Tôi nhìn bóng lưng Từ Sĩ, rồi nhìn bàn tay buông thõng bên hông.

Bàn tay của Từ Sĩ thật đẹp.

Lòng bàn tay rộng và dày, các ngón tay mảnh khảnh, các khớp rõ ràng.

Tôi nghe người xưa nói rằng những bàn tay như vậy sẽ rất có phúc trong tương lai.

Nhưng phước lành của Từ Sĩ ở đâu?

Tại sao một người đàn ông tốt bụng lại phải sống chật vật như vậy?

Tôi hết lần này đến lần khác kiềm chế bản thân trước mong muốn được đan bàn tay mình vào bàn tay rắn rỏi ấy.

"Tới nhà em rồi, chúng ta cùng vào đi."

Tôi đột ngột lên tiếng.

Từ Sĩ dừng lại.

Trước mặt là ngôi biệt thự nơi tôi lớn lên.

Anh nhìn lên, với một điếu thuốc giữa các ngón tay, tôi tự hỏi anh đang nghĩ gì.

"Vào trong ngồi đi, trong nhà không có người, em giúp anh bôi thuốc lên vết thương trên đầu."

Tôi mạnh dạn đưa ra lời mời.

Nhưng anh lại cúi đầu hút một hơi thuốc, thản nhiên nói: "Không cần."

Tôi mặc kệ và bước đến nắm tay anh.

Anh chau mày vùng vằng.

Tôi nói: “Từ Sĩ, đừng cử động lung tung, sẽ làm anh đau.”

Sau đó, anh trở nên thành thực hơn.

Tôi đưa anh vào nhà tôi.

Khi đứng trước cửa, anh ấy bóp nát tàn thuốc và ném vào thùng rác bên ngoài.

Vào nhà, tôi đi tìm hộp sơ cứu.

Người giúp việc chịu trách nhiệm chăm sóc tôi ở nhà hỏi tôi có cần tiếp đãi Từ Sĩ không, nhưng tôi yêu cầu tất cả bọn họ ở trong phòng của mình.

Khi tôi lấy hộp thuốc ra, Từ Sĩ vẫn đang đứng trong phòng khách, cúi đầu xoa xoa đầu ngón tay.

Đó là biểu hiện của chứng nghiện thuốc lá của anh.

"Anh đi nằm trên sofa đi, em giúp anh xử lý vết thương."

Tôi bắt chước dáng vẻ bình thường của anh ấy và ra lệnh với vẻ mặt nghiêm túc.

Từ Sĩ muốn nói không, nhưng tôi đã trực tiếp kéo anh ấy đến.

“Đừng cử động.” Tôi ném cho anh ta một cái nhìn dữ dội khác.

Từ Sĩ sốt ruột tặc lưỡi.

Anh nói: “Thẩm Kiều, em có thể đừng dí mũi vào mặt người khác nữa được không?”

Tôi đứng trước mặt anh,

Vị trí đã cho tôi lợi thế về chiều cao.

Tôi lấy cồn sát khuẩn và một chiếc tăm bông, nhìn xuống anh ta: "Nếu em không làm thì sao?"

"Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em?"

Tôi cố tình ấn một miếng bông gòn nhúng cồn sát khuẩn lên vết thương của anh ấy.

Từ Sĩ thậm chí còn không cau mày, nhưng đôi mắt anh tối sầm lại.

Anh một tay nhéo eo tôi, kéo tôi đến trước mặt anh, trầm giọng nói: “Em nghĩ anh không dám sao?”

Tôi đứng giữa hai chân anh, tư thế này khiến cho tôi có cảm giác được anh ôm vào lòng.

Mùi bột giặt từ người anh xộc vào mũi, trộn lẫn với mùi thơm đặc trưng của anh.

Trái tim tôi run lên, và tôi dùng sức một cách vô thức.

Anh rít lên một tiếng nho nhỏ

Từ Sĩ véo eo tôi và siết chặt nó.

Anh thấp giọng khàn khàn nói: "Thẩm Kiều, em muốn giết tôi?"

Điều này làm tôi đỏ bừng hai vành tai.

Tôi thu hồi tầm mắt khỏi mặt anh, có chút không thoải mái nói: "Ai bảo anh bắt nạt em?"

"Tôi sẽ đáp ứng em."Từ Sĩ đột nhiên có chút không mạch lạc mà nói.

Tôi lờ mờ hiểu ý anh.

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

Từ Sĩ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dần dần chuyển từ chật vật sang kiên định.

Anh nói, "Tôi hứa với em."

"Khi em được nhận vào trường đại học, chúng ta sẽ ở bên nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play