24

Cuối năm đó, tôi và Cố Ngôn Xuyên đường ai nấy đi.

Hôm ấy, sau khi tôi trở về nhà, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn, khoảng thời gian gần đây số lần cãi nhau của chúng tôi còn nhiều hơn hai năm qua.

“Tại sao?” Là câu mở đầu mà chúng tôi thường dùng nhất khi bắt đầu cuộc cãi vã, còn kết thúc thì sẽ thường là “Em/Anh muốn anh/em phải làm sao?”

Cố Ngôn Xuyên hỏi tôi: “Tại sao nói có công việc mà lại sáng sớm đã về rồi? Tại sao thời gian ấy lại cứ phải uống rượu liên tục? Em đắc tội đạo diễn Lâm đúng không? Tại sao không nói anh biết? Là ai xử lí chuyện đó giúp em?”

Cuối cùng, hắn thẳng thắn hỏi tôi: “Em đi khách sạn với ai? Có người đã chụp ảnh gửi cho anh rồi.”

“Tại sao ngày hôm ấy em lại đi ta từ trong chiếc xe Porsche Cayenne đỗ ở dưới tầng? Người trong xe đó là ai? Anh đã nhìn thấy qua cửa sổ ở trên tầng lúc em đi ra.”

Hắn nhìn tôi rồi hỏi với giọng rất nhẹ nhàng: “Châu Thần sao?”

Hai từ này vừa thốt lên, tôi như thể bị ai đó dẫm trúng đuôi, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh nghi ngờ em?”

Cố Ngôn Xuyên như thể đang nghe thấy điều gì đó buồn cười lắm: “Anh không nên nghi ngờ sao?”

Hắn nhìn tôi chằm chằm, hốc mắt lại ửng đỏ: “Anh không nên nghi ngờ em sao? Lâm Tư Dao, nếu không xảy ra chuyện gì vậy em giải thích với anh đi có được không?”

Tôi nhìn người ở trước mặt mình, hắn như đang cứu rỗi lấy tôi, nhưng lẽ ra mọi chuyện sẽ không phải như này chứ, tại sao lại như thế?

Tôi nhắm chặt mắt lại, cảnh tượng Cố Ngôn Xuyên rơi từ trên mái nhà xuống lại hiện lên, lúc nhớ lại tim tôi đập nhanh không kém gì lúc tôi tận mắt nhìn thấy.

Rõ ràng hắn có thể có cơ hội tốt hơn mà không phải liều mạng đối mặt với nguy hiểm liên quan đến tính mạng, cả người đầy vết thương mệt mỏi tuỳ ý để bị va đập, làm một diễn viên đóng thế đến ngay cả một góc quay chính diện cũng không có.

Tất cả những cảnh tượng này giống như một lời nguyền khiến tôi phải đưa ra quyết định. Hắn đã từ đáy vực đi lên rồi, hắn nên thoát ra khỏi đó, người kéo hắn ngã xuống chính là tôi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ánh mắt của Cố Ngôn Xuyên chuyển từ hi vọng sang khẩn cầu rồi cuối cùng biến thành tuyệt vọng.

Tôi nói với giọng khàn khàn: “Em… không giải thích nổi.”

Hắn hỏi tôi: “Tại sao phải như thế này?”

Tôi thờ ơ, lời nói ra như thể một cái máy đọc thoại: “Bởi vì em quá mệt mỏi, em đã tìm được người phù hợp với mình hơn rồi.”

“Là sao?”

Tôi tự chà đạp chính mình, nói: “Giới này không phải là như vậy sao? Người có tiền có thế nói thì mới tính là đúng, còn chúng ta chỉ như con kiến mặc người ta tuỳ ý dẫm ch.ết, em không muốn tiếp tục sống trong cảnh nợ nần nữa, em không muốn ngày nào cũng sợ hãi hoảng loạn vì những lần người ta tìm tới đòi nợ, cũng không muốn đến những bữa tiệc rượu dơ bẩn, phải cố gắng hết sức mới có thể bảo vệ được bản thân nữa, em không muốn sống trong cảnh thử vai hết lần này đến lần khác đều thất bại, em không đợi nổi 5 năm nữa, em không tưởng tượng nổi nếu 5 năm sau vẫn phải sống những ngày như thế này thì mình sẽ ra sao…”

“Sẽ không đâu.” Cố Ngôn Xuyên đi tới ôm tôi rồi nói: “5 năm sau sẽ không như này nữa đâu.”

“Vậy anh có thể cứu em không? Lâm Kiến bỏ thuốc vào rượu của em, em đã dùng chai rượu đánh ông ta!”

Tôi cắn chặt răng hỏi hắn: “Châu Thần có thể cứu em, anh có thể cứu được em không?”

Cơ thể đang ôm lấy tôi của Cố Ngôn Xuyên run lên.

Hắn nắm chặt tay tôi như thể bị gì đó đánh trúng khiến tay tôi đau vô cùng: “Là thật, đúng là em đánh ông ta bị thương thật! Ông ta bỏ thuốc em sao em không nói với anh?”

“Nói với anh thì làm được gì?”

Cố Ngôn Xuyên ngớ người ra, tôi mơ hồ cảm thấy hắn có gì đó không được bình thường, giống như có cảm xúc nào đó trong cơ thể hắn đột nhiên bị phóng to, trương phồng lên rồi bùng nổ.

Tôi có thể thấy rõ sự quyết tâm trong mắt hắn, hắn xoay người định chạy ra cửa.

Tim tôi hẫng đi một nhịp, vội vàng kéo cánh tay hắn lại: “Cố Ngôn Xuyên! Anh định làm gì thế? Cố Ngôn Xuyên!”

Tay hắn đã cầm vào tay nắm cửa rồi, hắn nói: “Anh đi giết ông ta!”

Sức lực của hắn quá lớn, tôi có kéo thế nào cũng không nổi.

Cánh cửa vừa mở ra liền bị tôi đóng lại.

Tôi sắp kiệt sức rồi, tôi hét lớn: “Cố Ngôn Xuyên! Anh muốn để mẹ anh nhìn thấy anh và bố anh cùng ngồi tù sao?”

Cố Ngôn Xuyên đứng im không nhúc nhích.

Tôi gắng sức gỡ từng ngón tay đang nắm chặt tay nắm cửa của hắn, nhẹ nhàng nói:

“Đến cả bản thân anh anh còn cứu không nổi.”

Cánh tay của Cố Ngôn Xuyên buông thõng xuống.

Rất lâu sau, hắn nhìn về phía tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt hắn sâu sắc như vậy. Hắn nhìn tôi, lại không giống như đang nhìn tôi, hoặc có lẽ lac tôi của bây giờ thực sự đã dần dần khiến hắn cảm thấy xa lạ rồi.

“Đúng vậy.” Hắn nhẹ nhàng lặp lại lời tôi nói: “Châu Thần có thể cứu em, anh không cứu nổi.”

Cố Ngôn Xuyên cầm cốc đôi mà chúng tôi cùng nhau mua lên rồi oán hận ném vào góc tường, chiếc cốc vỡ tan, tôi sợ hãi co ruam người lại.

Rõ ràng là chúng tôi đang cố gắng, rõ ràng là đã rất cố gắng rồi mà.

“Con m* nó anh đến chính bản thân mình còn cứu không nổi!”

Căn phòng yên tĩnh trở lại.

Chúng tôi không nói chia tay, nhưng đã có câu trả lời rồi.

Tôi kéo vali định thu dọn đồ đạc nhưng Cố Ngôn Xuyên lại im lặng ngăn hành động của tôi lại.

Hắn lấy vali của mình ra, không nói tiếng nào lặng lẽ thu dọn đồ của bản thân.

Hắn như thể bị gì đó đánh bại hoàn toàn, chiếc eo vốn chưa từng cúi xuống trước những biến cố, vấp ngã và gió lạnh vào lúc này đã khom mình xuống.

Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn.

Một góc không gian nhỏ bé ban đầu đầy ắp giờ trở nên trống rỗng, tim tôi cũng như khuyết đi một mảnh.

Giống như giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng, cũng như sợ rằng nếu nhìn nhiều thêm một chút thì sẽ hối hận nên ánh mắt của chúng tôi từ đầu đến cuối đều không hướng về phía nhau.

Cho đến khi hắn định đi.

Tôi đứng sau lưng hắn, nhẹ nhàng nói: “Không thể.”

Cố Ngôn Xuyên chẳng hề quay đầu lại nhưng tôi biết là hắn nghe hiểu.

“Nhưng với cậu thì tôi muốn thử xem liệu tình yêu có thể khiến chỉ uống nước thôi cũng đủ no hay không.”

“Không thể.”

25

Sau ngày hôm ấy, cuộc sống hình như chẳng có thay đổi gì cả, chỉ là giường có thêm một khoảng trống, cũng không có ai chờ tôi về nhà nữa.

Cuối năm, có một lần tôi sốt rất cao, cả người cuộn tròn trong chăn.

Hệ thống sưởi trong nhà không được ấm cho lắm, tôi thì lại không biết số điện thoại của bên dịch vụ sửa chữa, trước đây đều là Cố Ngôn Xuyên lo những chuyện này.

Tôi nửa tỉnh nửa mê nghĩ, năm nay phải đón giao thừa một mình rồi, sau này cũng vậy, năm nào cũng một mình.

Buổi tối tôi nhận được điện thoại của Châu Thần.

Anh ta như thể đột nhiên nhớ đến tôi, nghe ra có vê tâm trạng cũng khá tốt: “Tiểu Lâm này, anh Châu đây có một vai diễn, có muốn đến thử không?”

Gì vậy chứ, anh Châu?

Tôi đang định trả lời thì đột nhiên lại ho dữ dội, Châu Thần hỏi: “Cô sao thế?”

Tôi nói: “Bị… sốt.”

Châu Thần: “Thế tên bạn trai xúi quẩy của cô đâu?”

Tôi: “Chia… tay rồi, tôi cảm ơn anh.”

Châu Thần im lặng hoàn toàn.

Cuối cùng suýt nữa thì anh ta còn báo cảnh sát, anh ta tìm được ban quản lí toà nhà bảo người ta mở cửa rồi kéo tôi dậy khỏi giường.

Tôi xin thề, nhiệt độ cơ thể tôi còn nóng hơn cả nhiệt độ của hệ thống sưởi nữa.

Châu Thần vừa bế tôi đi vừa không quên trêu chọc: “Hôm nay anh đây mà không gọi điện cho cô thì có khi ngày mai cô được lên thời sự đó, thế thì chắc đấy là lần mà cô hot nhất đời này luôn.”

Tôi còn chẳng tí sức lực nào mà cãi nhau với anh ta nữa.

Châu Thần để tôi nằm viện ba ngày, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi thì tôi được ra viện, sau đó anh ta lại đưa tôi tới văn phòng điều hành của CEO.

Châu Thần vẫn đeo cặp kính bạc của anh ta, ánh mắt của anh ta tròng kính như muốn cười nhưng lại không cười, nói: “Tiểu Lâm, cô đã thu hút sự chú ý của tôi, vậy nên tôi cho cô kế hoạch B.”

“Có phải anh cảm thấy anh rất biết cách gieo vần không?”

“….”

Châu Thần nói: “Ở bên tôi, hoặc là…”

Anh ta lấy ra hai tập tài liệu.

Đây là một bản thoả thuận đánh cược, anh ta giúp tôi trả nợ, cho tôi một sự hỗ trợ nhất định. Để báo đáp, trong vòng 5 năm tới tôi phải kiếm đủ cho Lạc Ngu 300 triệu NDT, bằng không, số tiền mà anh ta giúp tôi trả nợ hôm nay và số tài nguyên mà anh ta cho tôi toàn bộ sẽ quy thành nợ đổ lên đầu tôi.

Châu Thần đẩy gọng kính, nói: “Tôi bảo này chi bằng cứ nằm xuống kiếm tiền cho thoải mái, dẫu sao lần tới tôi….”

Không đợi anh ra nói xong, tôi đã không chút do dự kí tên vào bản thoả thuận đánh cược đó.

Châu Thần nhìn ba chữ “Lâm Tư Dao” được viết mạnh nên nỗi hằn ra mặt say tờ giấy mà không có chút nào bất ngờ, anh ta bật cười thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play