Khương Nghênh đang tắm rửa trong phòng tắm, chợt nhận ra quên mang theo quần áo vào để thay.

Vòng eo thon nhỏ hướng tới vách tường, thở dài trong bầu không khí đầy hơi nước phòng tắm.

Sự lạnh lẽo của bức tường lát gạch hoàn toàn trái ngược với hơi khói nóng của nước nóng từ vòi sen, khiến cô không khỏi rùng mình.

Đứng loay hoay tựa vào tường ước chừng nửa phút, Khương Nghênh kéo chiếc khăn tắm buộc trước ngực, đi đến gõ cửa hai cái, nhẹ giọng nói: "Chu Dịch, anh ở ngoài à?"

Khương Nghênh nói xong, ngoài cửa không có tiếng trả lời, cô lại nói thêm: "Chu Dịch, tôi quên mang quần áo vào, anh có thể lấy giúp tôi được không?"

Khương Nghênh nói xong hai câu, Chu Dịch vẫn im lặng.

Khương Nghênh khẽ mở cửa phòng tắm, nhìn thấy Chu Dịch đã ngủ say trên ghế sofa, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đi chân trần đến tủ quần áo, từ trong đó lấy ra một chiếc váy ngủ rồi quay người đi vào phòng tắm.

Khoảnh khắc cửa phòng tắm sắp đóng lại, Chu Dịch mở mắt ra, ánh mắt vừa rơi xuống mắt cá chân trắng nõn của cô.

Khương Nghênh thay áo ngủ bước ra, vừa ngước mắt lên liền đối mặt với Chu Dịch đang nằm trên sofa xem điện thoại.

Khương Nghênh cau mày nói: "Anh chưa ngủ?"

Chu Dịch nhướng mi nhìn cô, nhếch mép cười: "Cái gì?"

Khương Nghênh thở ra, "Anh chưa ngủ mà vừa rồi tôi gọi sao anh không nói gì?"

Chu Dịch cầm điện thoại chống cằm, mở mắt nói lời bịa đặt: "Có à?"

Khương Nghênh, "..."

Khương Nghênh bị thái độ của Chu Dịch làm nghẹn không còn gì để nói, đối mặt với anh một lúc, không lên tiếng, xoay người đi ngủ.

Sau khi Khương Nghênh lên giường nằm, anh giơ tay vặn độ sáng đèn phòng nhỏ xuống, vừa cầm điện thoại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Đang lúc buồn ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại của Chu Dịch vang lên.

Chu Dịch không coi ai ra gì bấm nút nghe, tiếng nói trầm thấp từ tính: "Alo?"

Căn phòng quá mức yên có thể nghe được giọng nói nũng nịu của một cô gái từ điện thoại vọng ra

Giọng nói trong trẻo: "A Dịch, ra ngoài chơi đi!"

Chu Dịch nhếch mép cười: "Nhớ tôi à?"

Người phụ nữ nịnh nọt nói: "Đáng ghét, sao anh không chịu ra ngoài!"

Giọng Chu Dịch trầm xuống đáp, "Không ra ngoài được, tối nay tôi ở nhà cũ!"

Nói xong, Chu Dịch lại bổ sung thêm một câu: "Ở cùng vợ."

Chu Dịch nói xong, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, sau đó là giọng nói của người phụ nữ tức giận cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh bận rộn trong điện thoại, Chu Dịch 'Xì' một tiếng.

Chu Dịch vừa cúp máy, điện thoại Khương Nghênh liền vang lên.

Khương Nghênh liếc nhìn thông báo cuộc gọi đến của Quan Lôi trên màn hình, liền muốn cúp máy.

Quan Lôi, chính xác là thanh mai đích thực của Chu Dịch.

Nếu không phải vì sự việc phát sinh ngoài ý muốn kia thì vị trí hiện tại, vợ của Chu Dịch, hẳn là của cô ta.

Khương Nghênh vốn muốn đợi điện thoại kêu hết sẽ tự nhiên cúp máy, nhưng ai biết, người ở đầu dây bên kia nhất quyết gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Khương Nghênh ấn nút nghe, khẽ mở đôi môi đỏ, nhẹ nhàng trả lời điện thoại: "Xin chào Quan tiểu thư."

Quan Lôi nghe được giọng Khương Nghênh liền mắng: "Khương Nghênh, cô cố ý đúng không? Biết hôm nay là sinh nhật của tôi cho nên mới cố ý đưa A Dịch về nhà cũ."

Khương Nghênh, "..."

Quan Lôi kiên trì nói: "Bây giờ cô hãy để A Dịch ra ngoài ngay!"

Khương Nghênh: "Xin lỗi, tôi không làm được."

Quan Lôi khó chịu nói: "Khương Nghênh, cô đừng có quá đáng, cô..."

Quan Lôi chưa kịp chửi xong thì chiếc điện thoại di động trong tay Khương Nghênh đã bị ai đó lấy đi.

Khương Nghênh ngẩng đầu, Chu Dịch đang đứng ở bên giường cô, cổ áo sơ mi hơi hé mở, một nửa vạt áo xòe ra ngoài, một nửa nhét vào trong quần âu đen, "Đừng có làm loạn nữa. "

Quan Lôi sụt sịt nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Chu Dịch liếc nhìn qua bờ vai của Khương Nghênh, ánh mắt tối lại: "Sinh nhật vui vẻ."

Mừng 10 vote đầu tiên cho bộ truyện này. Chúc cho bộ truyện này được edit trọn vẹn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ đầu tớ edit ❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play