“Anh chắc chắn cho tôi đặt cả chứ? Nếu tôi lại đặt cả, lát nữa sẽ thu về một tỉ đấy”, Trần Triệu Dương không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.

“Tôi chỉ sợ anh không đặt cả thôi. Tôi thấy, anh cũng không cần đặt cả đâu, lỡ như thua thì không lấy lại được vốn ban đầu nữa đấy”, Triệu Dương là cao thủ đánh bạc, đương nhiên hiểu được chiến thuật tâm lý, nên mới có “lòng tốt” khuyên bảo.

“Không lấy lại được vốn ban đầu? Một trăm đồng sao””, Trần Triệu Dương hỏi ngược lại.

“Cái gì mà một trăm đồng?”, Triệu Dương sửng sốt.

“Xem ra, không phải cái gì bọn họ cũng nói cho anh biết. Tôi nói là, tôi dùng một trăm đồng tiền, thắng tới bây giờ”, Trần Triệu Dương nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Gì cơ?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Triệu Dương lập tức trợn tròn mắt.

Cho dù nhà cái trước đó làm không tốt, nhưng cũng không thể nào để đối phương dùng một trăm đồng thắng hơn một trăm triệu được.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, sợ rằng sòng bạc của bọn họ sẽ bị chê cười mất.

“Đừng dông dài nữa, bắt đầu đi”, trong mắt Triệu Dương lộ ra vẻ kiên quyết, lập tức gia tăng tốc độ tay. Hũ xúc xắc trong tay anh ta đã chuyển động đến tốc độ nhanh nhất, không nhìn thấy nữa rồi.

Người xung quanh nhìn thấy mà phát ngốc, kỹ thuật lắc xúc xắc như vậy, thật sự quá lợi hại.

Nhưng mà, kĩ thuật lợi hại như vậy, lại thua trước một cậu thanh niên. Cậu ta mới là người lợi hại nhất.

“Xin mời”, ánh mắt Triệu Dương nhìn Trần Triệu Dương đầy ý khiêu khích. Anh ta muốn xem thử, mình đã dốc hết thủ đoạn ra rồi, liệu đối phương còn đoán trúng được nữa không.

“Yên tâm đi, vẫn đặt cả, lần này, tôi vẫn đặt con báo”, Trần Triệu Dương cười híp mắt đẩy tiền đặt cược về phía con báo.

Trần Triệu Dương nói xong, Triệu Dương lập tức căng thẳng, không ngờ tên này lại đoán trúng được.

Vốn dĩ, theo lẽ thường, tỉ lệ hai lần đều ra con báo là vô cùng nhỏ. Người bình thường sau hai lần đoán trúng thì sẽ không đặt con báo nữa.

Nhưng mà cậu thanh niên này lại đặt con báo, điều này khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

Anh ta hiểu, lần này anh ta đã không thể không dở thủ đoạn nữa rồi. 

Nghĩ tới đây, anh ta phát động nội lực, xúc xắc vốn đã dừng lại lại lần nữa xoay chuyển.

Đương nhiên Trần Triệu Dương nhìn rõ anh ta đã làm gì, nhưng mà, anh cũng không vội di chuyển xúc xắc mà chờ cơ hội.

“Không thay đổi sao?”, trong mắt Triệu Dương mang theo sự tự tin, anh ta hỏi Trần Triệu Dương.

“Không đổi, anh chắc chẵn anh cũng không sửa lại chứ?”, Trần Triệu Dương vuốt tay, nhìn Triệu Dương, hỏi một câu khó hiểu.

Triệu Dương lập tức sửng sốt, sau đó lại giật mình.

Anh ta đã biết mình động vào xúc xắc, quả thực đáng sợ.

“Mở đi”, Trần Triệu Dương ra hiệu cho anh ta mở hũ xúc xắc ra.

Đầu Triệu Dương toàn là mồ hôi, dù thế nào. cũng không dám mở nắp ra, bởi vì anh ta có dự cảm, nếu mở nó ra, mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play