“Ông chủ, ông không cần quan tâm chuyện đó, tôi có thể đối phó được. Ông bảo mấy ông bạn của ông mang thuốc tới đi, tôi sẽ không để họ phải chịu thiệt”, Trần Triệu Dương dửng dưng nói.
“Được, nếu cậu đã nói vậy thì tôi không cần lo lắng cho cậu nữa, tôi đi gọi điện thoại”, lúc này chủ tiệm mới gọi cho chủ những cửa hàng mình quen, có mấy người còn chưa hồi phục sức khoẻ, nhưng ông ta vẫn trực tiếp gọi tới.
Khoảng ba mươi phút sau, có mười mấy chủ tiệm đi tới, trong tay mỗi người đều xách một hòm thuốc. Trần Triệu Dương liếc mắt nhìn qua, lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Bởi vì trong những hòm thuốc mà những người này mang tới, không chỉ đơn giản có thuốc cổ, còn có hai bụi linh dược năm trăm năm.
Linh dược là thứ có thể gặp không thể cầu, không ngờ lần này lại nhẹ nhàng như vậy.
Sau đó, ông chủ Dược Hợp cư giải thích chuyện này với những ông chủ khác. Những người này hơi sợ, trực tiếp rút lui. Mà Trần Triệu Dương cũng không ngăn cản. Dù sao cũng là đồ của người ta, không thể khua môi múa mép ép người ta bán được.
Cũng may, mấy chủ tiệm rút lui không phải những người mang theo linh dược. Điều này giúp Trần Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều. Không nói đến giá tiền, mặc dù Trần Triệu Dương không thiếu tiền, nhưng anh cũng không phải loại người tiêu tiền như rác. Lần này anh để Tăng Kim Lai nói chuyện, tin rằng dựa vào thực lực của Tăng Kim Lai, mình sẽ không phải thiệt thòi.
Quả nhiên, sau khi Tăng Kim Lai nói xong, Trần Triệu Dương trả tiền. Tổng cộng có hai mươi bụi thuốc cổ, hai bụi linh dược, nhưng lại tiêu không đến một trăm triệu. Trần Triệu Dương rất vui, những linh dược và thuốc cổ này hoàn toàn có thể giúp toàn bộ kỹ năng của thuộc hạ mình tăng lên.
Sau đó, Trần Triệu Dương đưa phương thức liên lạc và địa chỉ của mình cho những ông chủ kia. Dù sao, nếu người của Thiết Quyền Tông tới, bọn họ cũng phải có lời giải thích, đương nhiên, đây là chuyện Trần Triệu Dương đồng ý với bọn họ.
Tiếp nữa, Trần Triệu Dương lại mua một ít thuốc bào chế để chế tạo đan dược. Sau khi chuẩn bị thoả đáng, anh và Tăng Kim Lai mới rời đi.
Trở về biệt thự, Trần Triệu Dương không nói thêm điều gì với mọi người, trực tiếp giam mình trong phòng, bắt đầu lần chế tạo đan dược đầu tiên.
Trong những thứ Trần Triệu Dương học từ nhỏ đến lớn có thuật chế thuốc, nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm. Bây giờ đã anh chuẩn bị hết mọi thứ, chỉ còn thiếu tạo nữa thôi.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trần Triệu Dương thử điều chế đan dược, đương nhiên sẽ không mang thuốc cổ hoặc linh dược ra thử, mà mang chút dược liệu thông thường thử trước.
Dựa vào trí nhớ của mình, Trần Triệu Dương từng bước từng bước tập trung tinh thần vào dược liệu, đồng thời, tay còn lại bắt đầu dùng chân khí đốt lò.
Sau khi Trần Triệu Dương thả một ít dược liệu vào lò thuốc, những dược liệu kia trực tiếp hoá thành một chút tinh chất, không ngừng lăn qua lăn lại trong lò.
Trần Triệu Dương đưa những dược liệu kia vào lò theo thứ tự. Rất nhanh, chỉ còn lại vị thuốc cuối cùng. Trần Triệu Dương ném nó vào lò. Lò thuốc vốn đang yên tĩnh, lúc này lại như đang sôi trào, phun ra hơi nóng kinh khủng.
Trần Triệu Dương trực tiếp dùng chân khí đè ép tinh chất đang sôi trào đó xuống.
Nhưng mà, Trần Triệu Dương biết được, có lẽ cái này chỉ trị bệnh bên ngoài mà không trị khỏi hẳn bên trong. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Trần Triệu Dương vừa khống chế chân khí muốn đứt đoạn của mình, vừa nhanh chóng nhớ lại quá trình thả dược liệu vào.
“Đúng rồi, dược tính xung đột, phải tìm một vị thuốc làm cân bằng sự xung đột này của các loại dược liệu đúng không?”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hiểu được vấn đề nằm ở đâu. Ánh mắt anh bắt đầu tìm kiếm từ đống thuốc trên bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT