Nghe thấy lời của tên vệ sĩ đó, mọi người đều đơ ra, cuối cùng đành cất tiếng hỏi nhỏ.
Lúc này, tên vệ sĩ đó vừa ngưỡng mộ, vừa đố ky lại vừa oán hận. Anh ta ngưỡng mộ người khác, đố ky người khác, cón oán hận là oán hận chính bản thân mình
Ngay lập tức, anh ta kể về độ đáng sợ của võ giải thiên tiên bằng giọng điệu chua chát. Nghe đến đây, mọi người đều đơ ra.
Nội tâm Chu Yên Toa vô cùng phức tạp. Theo lý mà nói, năng lực của vệ sĩ của mình tăng lên, cô ta nên vui vẻ mới phải.
Nhưng mà nghĩ đến việc bản thân đang giữ đồ của người ta, nếu mà không trả lại, liệu anh có tha cho mình không?
Người này tùy ý cũng có thể tạo ra một cao thủ võ giả thiên tiên, vậy bản thân anh phải mạnh đến mức độ nào?
Sau khi biết được thực lực hơn người của người trước mặt, bốn bề xung quanh lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc, sau khi thực lực của tên vệ sĩ đó tăng đến thiên tiên tiểu thành thì dừng lại.
“Được rồi đó”, Trần Triệu Dương thu tay lại, sau đó anh đứng dậy nói với tên vệ sĩ.
“Đây...", lúc này tên vệ sĩ hoảng hốt tột cùng, anh ta không ngờ mình lại nhận được cơ hội hiếm Có này.
Phải biết rằng, năm nay anh ta sắp bốn mươi tuổi rồi, đã qua cái tuổi đẹp nhất để học võ, võn dĩ cả đời này chỉ có thể làm một hậu thiên võ giả, ngay. cả trở thành hậu thiên đại thành cũng chỉ là giấc mộng viển vông.
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay chỉ vì một bộ quần áo, anh ta đã trở thành thiên tiên võ giả, trở thành mơ ước của hàng vạn võ giả cấp dưới.
Anh ta còn đang nghỉ ngờ bản thân đang nằm mơ, đợi đến khi tỉnh lại, tất cả đều trở về như cũ.
“Chát! Chát!”, tên vệ sĩ tát mạnh vào mặt mình mấy cái, trong phút chốc, hai má truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc cũng như ù đi.
“Anh bị ngốc à? Vừa mới lên võ giả thiên tiên không khống chế được sức mạnh của mình đâu. Chỉ cần dùng lực một chút, có khi anh còn tự đánh vỡ đầu mình đấy. Và đây sẽ là cái chết oan ức nhất trong các võ giả thiên tiên đó”.
Nhìn thấy hành động của tên vệ sĩ, Trần Triệu Dương cạn lời luôn, tên này đúng là ngớ ngẩn, trong phút chốc anh không nhịn được mà bật cười chế giễu.
“Cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh!”, tuy tên vệ sĩ đó nghe được lời của Trần Triệu Dương nhưng anh ta vẫn không thể giấu được sự kích động của mình, ngay lấp tức liền quỳ xuống cảm ơn anh.
“Dưới đầu gối đàn ông có dát vàng, đừng tiện đâu là quỳ đó như vậy”, Trần Triệu Dương tùy ý giơ tay một cái, tên vệ sĩ liền được một lực kéo dậy.
“Đây là... võ đạo tông su”, mắt thấy Trần Triệu Dương không hề động vào mình mà bản thân cứ thế được nâng lên, tên vệ sĩ trợn tròn hai mắt. Truyền thuyết kể rằng, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể đạt đến chân khí ngoại phóng.
“Cái gì cơ?”
Nghe được câu nói của tên vệ sĩ kia, tất cả mọi người lại một lần nữa chết lặng.
Vừa rồi bọn họ đã được phổ cập kiến thức đầy đủ, biết được võ đạo tông sư là người đứng đầu kim tự tháp. Nhưng mà nghe nói, võ đạo tông sư trẻ nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi.
Mà người trước mặt này, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi thôi, không ngờ đã đạt đến võ đạo tông sư, đạp đổ luôn cả tầm hiểu biết của bọn họ.
Thật ra chân khí của Trần Triệu Dương vẫn luôn là thiên tiên đại thành, ngay cả thiên tiên đỉnh cũng chưa từng với tới.
Nhưng mà vừa rồi sau khi thân thể đột phá, anh phát hiện ra chân khí của mình đã đạt đến ngoại phóng, cũng bởi vì thực lực tăng mạnh, nên sức khống chế ngày càng chuẩn xác, đạt đến chân khí ngoại phóng cũng chẳng phải điều gì khó khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT