Phải biết là vừa rồi ông ta tra tấn hai người này vô cùng thảm khốc nhưng cho dù như vậy, bọn chúng cũng không thể cạy miệng hai người này.

“Lấy nhu thắng cương, xin ông Fujiwara đưa cho tôi”, Akutagawa Naoya tươi cười, rồi bước tới.

Fujiwara Yuma tò mò nhìn Akutagawa Naoya, ông ta muốn xem thử Akutagawa Naoya lấy nhu thắng cương là như thế nào.

“Này, hai người, tỉnh lại đi”, Akutagawa Naoya lấy một vại nước bên cạnh đổ thẳng lên đầu hai người họ.

“Cẩu tặc, đừng hòng lôi ra được tin gì từ miệng chúng tôi, tôi khinh!”, Phạm Thanh Thanh hung hăng nói, nhìn thấy những người này đang vây quanh thì cười lạnh một tiếng.

“Thật ngại quá, tôi sẽ không hỏi nữa, tôi nghe nói rằng hẳn là chiến hữu của các người, tình chiến hữu là loại tình cảm tuyệt vời nhất. Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi muốn xem cái gì gọi là tình chiến hữu?”, Akugawa Naoya cười mang rợ, rồi từ trên chân mình rút ra một con dao găm đen.

“Các người... các người muốn làm gì?”, nhìn thấy hành động của Akutagawa Naoya, Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ vừa tỉnh dậy bỗng trợn †o mắt, sau đó tức giận nói.

“Không làm gì cả, tôi muốn xem thứ đó có quan trọng hay là chiến hữu của các người mới là quan trọng, tôi thật sự rất muốn biết đáp án”, Akutagawa Naoya giống như một ác quỷ, nhìn hai người Phạm Thanh Thanh nói.

“Haha...”, Fujiwara Yuma giễu cợt, không ngờ Akutagawa Naoya cũng nghĩ ra cách này, nói người Hoa Hạ coi trọng tình nghĩa, nhất là quân nhân, ông †a muốn thử, loại tình cảm này sâu đậm đến cỡ nào.

“Đồ đê tiện”, khi nghe lời nói của Akutagawa Naoya, Phạm Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, lập tức chửi rủa.

“Đừng nói nhảm nữa, cơ hội cuối cùng, nếu các người không nói, tôi sẽ cắt cổ hắn, để các người nhìn hắn chảy đến giọt máu cuối cùng mà chết”, con dao găm trên tay Akutagawa Naoya nhẹ nhàng cứa vào cổ của Trương Hàng một cái, lập tức xuất hiện một đường máu.

“Không... đừng”, nhìn thấy điều này, hai người họ cực kỳ phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn này. 

“Tôi đếm đến ba”, Akutagawa Naoya không quan tâm đến sự tức giận của hai người họ, nhẹ nhàng mà bắt đầu đếm, thời gian đếm đến ba rất ngắn, nhưng lại bị Akutagawa Naoya đếm vô cùng chậm rãi.

Đây chắc chắn là một cực hình khốc liệt nhất đối với cả hai người họ.

“Ông ra tay đi, cậu ấy có chết cũng sẽ chết một cách có ý nghĩa, cho dù phải hy sinh tính mạng, các người cũng đừng có mơ mà lấy được dù chỉ là một chữ từ miệng chúng tôi”, Vu Hòa Vĩ và Phạm Thanh Thanh nhìn nhau, sau đó Vu Hòa Vĩ nói một cách bình tĩnh.

“Ồ? Đúng là tàn nhẫn. Rõ ràng bản thân có thể cứu hắn nhưng lại trơ mắt nhìn chiến hữu của mình chết trước mặt. Nếu hắn tỉnh lại, không biết hắn sẽ oán hận các người ra sao, sống chết của hắn, dựa vào đâu mà các người quyết định chứ? Các người chính là tước đi quyền sống sót của hắn ta”.

Akutagawa Naoya không hổ là người am hiểu Hoa Hạ, những lời này của gã ta nói ra thật khiến người khác lay động, nếu lập trường không vững, chắc sẽ làm phản mất.

“Đừng phí lời, ra tay đi”, Phạm Thanh Thanh đột nhiên nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt trong suốt, cô ta biết lần này bọn họ e là không thể sống sót mà rời khỏi.

Lúc này Phạm Thanh Thanh không hiểu vì sao lại nghĩ đến một người giống như chiến thần, có lẽ anh ấy sẽ có thể cứu vớt được mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play