Trần Triệu Dương dứt lời thì liền ra tay. Hùng hổ đến nỗi làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Lại thêm vẻ mặt đằng đăng sát khí của Trần Triệu Dương cũng doạ bọn họ khiếp vía.
Những người bên cạnh muốn ngăn anh lại cũng không dám ngăn.
"Mẹ nó, muốn tao quỳ cũng thôi đi, ngay cả tổng giám đốc Nam Cung mày cũng dám bảo cô ấy quỳ? Dám động vào cô ấy tao đập chết bà mày".
Trần Triệu Dương nổi cơn tanh bành không ngừng vả liên hồi.
Nam Cung Yến nghe Trần Triệu Dương nói thế lại cảm thấy có chút ấm lòng, nhưng hơn hết cô đang nghĩ phải nên làm gì tiếp theo.
Chu Minh Chí còn đang ở đây nhìn mà anh cũng dám phát rồ.
"Tên bảo vệ hèn hạ, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày". Vạn Quế Chỉ nổi điên gào hét. Bốp!
Nhưng bà ta vừa hùng hổ xông lên thì lại bị Trần Triệu Dương vả cho một bạt tai té xuống.
"Oa, đánh chết người rồi!" Vạn Quế Chi bưng mặt nức nở: "Anh họ, đau chết em rồi!"
"Tên bảo vệ khốn nạn kia, mau dừng tay lại! Tao ra lệnh cho mày, mau dừng tay lại!", Chu Minh Chí gào thét.
Ông ta vừa gào lên vừa muốn ngăn Trần Triệu Dương lại.
Nhưng khi Chu Minh Chí vừa định nhào vào thì bị Trân Triệu Dương hất ông ta văng ra.
Bịch! Chu Minh Chí bị té bật ngửa ngồi lại trên ghế sofa.
Chu Minh Chí bị Trần Triệu Dương xô ngã thì ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, ông ta nổi trận lôi đình mắng to: "Nam Cung Yến đây là nhân viên của cô sao? Đúng là cái phường du côn mà, công ty mấy người là công ty gì thế, sao lại dung túng cho loại người này xăng bậy. Niêm phong, tôi nhất định phải niêm phong đến cùng!"
Chu Minh Chí giận muốn phát điên, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ dùng hết tất cả mối quan hệ của mình, tôi phải làm cho công ty mấy người không thể mở cửa lại được".
Chu Minh Chí càng nói thì trong lòng Nam Cung Yến càng cảm thấy mệt mỏi.
Cô cảm thấy đến giờ phút này, mọi chuyện đã không còn cứu vấn được nữa.
Lúc này, Dương Lệ bất chợt dẫn người xông vào. "Cản anh ta lại, nhanh kéo anh ta lại". Nam Cung Yến gào lên với những người vừa vào.
Dương Lệ quan sát rồi ra hiệu cho mấy người bảo vệ bên cạnh.
Đám người Hồ Đại Quân và Tiểu Mao lập tức nhào đến ôm chặt Trần Triệu Dương lại.
"Anh Dương, đủ rồi!"
"Anh Dương, đừng đánh nữa!"
Đám Hồ Đại Quân ôm chặt Trần Triệu Dương lại.
Sau khi Trần Triệu Dương đánh đã rồi, anh mới dừng lại chỉ vào mặt Vạn Quế Chỉ nói: "Một mình tao làm một mình tao chịu, mày có muốn trả thù thì tìm tao đây. Còn mày mà đụng đến tổng giám đốc Nam Cung bọn tao thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn".
Vạn Quế Chỉ nhìn thấy Trần Triệu Dương đã bị giữ lại thì nhanh chân chạy về phía Chu Minh Chí gào khóc: "Anh họ, anh thấy rồi đó! Đầu là phụ nữ với nhau, nhưng cô ta lại để người khác đánh em, anh phải trả thù cho em!"
Chu Minh Chí đã hừng hực lửa giận, ông ta lấy điện thoại ra gọi mộ cuộc điện thoại, đầu bên kia vừa bắt ông ta liền nói: "Mau dẫn thêm người đến đây niêm phong tập đoàn Nam Cung lại cho tôi”.
"Cục trưởng Chu, có gì từ từ nói", Nam Cung Yến vội vàng nói.
"Hừ! Tôi không có gì để nói nữa".
Chu Minh Chí kích động nói: "Tôi đã cho mấy người cơ hội rồi, là mấy người không biết nắm bắt, giờ còn dám ra tay người!"
Vạn Quế Chỉ cũng kích động gào lên: "Tao sẽ cho bọn mày biết tay, không nhân nhượng gì với bọn mày nữa, giờ có quỳ xuống cầu xin thì cũng vô dụng, tao phải cho bọn mày dẹp tiệm".
Nam Cung Yến cũng không còn lời nào để nói nữa, vì cô biết, giờ có nói gì thì cũng vô dụng.
Ánh mắt cô có chút oán trách nhìn Trần Triệu Dương, cô nghĩ Trần Triệu Dương quá manh động rồi.
Sau khi Chu Minh Chí gọi điện thoại không bao lâu, thì có một đám người mặc đồng phục đi đến, bọn họ vừa xuất hiện thì nói to: "Tránh ra, toàn bộ tránh ra hết, chỗ này cần niêm phong kiểm tra".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT