“Phù...”

Lúc này, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là Trần Triệu Dương đã chữa khỏi cho đối phương, nếu không, bọn họ nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

“Chàng trai trẻ này là ai? Thật là may mắn à, gặp được anh Triệu Dương, bằng không e là ông cụ này thật sự gặp phải nguy hiểm rồi”, Tuyên Hoàng nói với vẻ mặt tôn sùng.

“Đó là ông chủ của chúng tôi, Bành Hạo Dân, còn đó là bố của ông chủ, Bành Quý Tu”, một người phục vụ tại Tử Vân Hiên nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì bèn lên tiếng giải thích.

“Woa, hóa ra anh ta chính là ông chủ hài hước đấy à. Tôi thật sự không ngờ anh ta lại nho nhã và làm việc một cách thỏa mái đến như vậy?”, Tuyên Hoàng kinh ngạc thốt lên một tiếng khi nghe người phục vụ bên cạnh nói vậy.

“Ông chủ của chúng tôi quả thực có chút kỳ quái, nhưng bản chất rất lương thiện”, rõ ràng là người phục vụ cũng có chút bất lực đối với ông chủ của mình, dù sao sự hài hước của ông chủ, chỉ có những người tiếp xúc rồi mới biết được, cô ta cũng không có cách nào thanh minh được. 

“Ừm, đương nhiên rồi, nếu thật sự là kẻ xấu, chắc chắn là anh Triệu Dương sẽ không ra tay giúp đỡ rồi. Đây gọi là người tốt sẽ được đền đáp”, Tuyên Hoàng hếch khuôn mặt nhỏ lên nói với vẻ tự hào.

“Ông cụ, ông không cần khách sáo như vậy, lương y như từ mẫu, nếu đã gặp phải chuyện này, nhất định không thể làm ngơ”, Trần Triệu Dương xua tay, lập tức đỡ Bành Hạo Dân dậy và nhẹ nhàng nói.

“Tôi vẫn còn chưa biết tên họ của cậu đây là..”, Bành Quý Tu lập tức hỏi.

“Ông Bành, tôi tên là Trần Triệu Dương. Tình trạng sức khỏe của ông lúc này, tốt hơn là nên về tịnh dưỡng. Đừng làm việc quá sức. Lát nữa, tôi sẽ kê một đơn thuốc. Ông có thể dựa theo đơn thuốc đó, không bao lâu sẽ khỏe lại thôi”, Trần Triệu Dương đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua một lượt thì biết được tình trạng sức khỏe của ông cụ Bành vì vậy anh mới dám nói như vậy.

“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều”, mắt hai bố con Bành Quý Tu chợt sáng lên, vội nói lời cảm ơn với anh.

Phải biết rằng bệnh của bố Bành Hạo Dân đã nhiều năm rồi, không biết đã khám bao nhiêu bác sĩ, khám cả Đông - Tây y mà không ai chữa khỏi, không ngờ lại tìm được người có thể chữa khỏi bệnh cho bố mình trong hoàn cảnh tình cờ như thế này. 

Họ biết rằng ân tình này không bao giờ có thể báo đáp hết bằng một lời cảm ơn, vì vậy họ không thể hiện nó nhiều, chỉ đợi có ngày sẽ có cơ hội báo đáp lại.

Tiếp theo, Bành Hạo Dân đến phòng Vip của Trần Triệu Dương, còn Bành Quý Tu thì đã được. người nhà họ Bành đưa về để nghỉ ngơi.

Về phần những người khác, thấy không còn gì để xem nữa thì dần tản ra.

Về phần Từ Lâm, người tự xưng là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân, anh ta vô cùng xấu hổ nên sớm đã cuốn gói bỏ chạy khi ông cụ Bành tỉnh dậy.

“Cậu Trần, đơn thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi sao?”, khi Trần Triệu Dương viết đơn thuốc, Bành Hạo Dân có chút nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên là không thể” Trần Triệu Dương nói với bộ dạng vô cùng thản nhiên.

“Am

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, không chỉ có Bành Hạo Dân chết lặng mà ngay cả Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lúc nãy đã vô cùng tin tưởng vào anh cũng suýt ngất. 

“Đừng lo lắng, đơn thuốc này quả thực là để chữa bệnh cho bố cậu, nhưng chỉ dựa vào một đơn thuốc như vậy thì nhất định không thể khỏi được, còn phải kết hợp với châm cứu của tôi mới được. Chỉ cần ba lần là có thể chữa khỏi”, Trần Triệu Dương nhìn thấy dáng vẻ vội vàng đó của họ thì bất lực lên tiếng giải thích.

“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, cậu thật sự là quý nhân của nhà họ Bành chúng tôi”, Bành Hạo Dân chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng kích động nói.

Trần Triệu Dương lập tức viết đơn thuốc gồm những dược liệu cần dùng trên điện thoại, sau đó hỏi số điện thoại của Bành Hạo Dân rồi gửi qua cho anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play