“Ồ, ý của ông là, ở thành phố Long Hải này ông rất giỏi hay sao?”, nghe được lời nói của ông ta thì Trần Triệu Dương híp mắt lại, lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên rồi, ai mà không biết nhà họ La tôi chứ, đây chính là một gia đình thương gia nổi tiếng ở Long Hải. Cậu nhóc, giờ biết sợ rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, đã muộn rồi, cậu đã đắc tội tôi thì đừng mong sống yên ổn trên đất Long Hải này nữa, trừ phi..”, La Dũng Đức hưng phấn không thôi, nói đến đây, ông ta nhìn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng với ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Nam Cung Yến chính là người có nhan sắc tuyệt đỉnh, như là tất cả phụ nữ trên thế giới này chỉ cần đứng trước mặt cô thì sẽ bị cô làm cho lu mờ vậy.
Tuyên Hoàng thì tuy không được như thế nhưng có thể nhìn ra được, sau này lớn lên chắc chẳn cũng là một mỹ nhân, bây giờ cả người cô ấy đều toát ra sự trẻ trung khiến người ta mê đắm.
“Trừ phi cái gì?”, nhìn thấy ánh mắt ghê tởm đó của La Dũng Đức thì Trần Triệu Dương lạnh giọng hỏi lại.
Nhưng trong lòng anh thì đã phán án tử hình cho ông ta rồi, tên ngu ngốc này thế mà lại dám nhăm nhe vợ anh.
“Trừ phi cậu tặng hai cô gái này cho tôi, để tôi hưởng thụ một chút, nếu không tôi sẽ khiến cho cậu hiểu rõ được thế nào là đau khổ của cuộc sống”, cặp mắt La Dũng Đức phát sáng, nói.
“Tên lợn béo, ông lại dám nhăm nhe bà đây, chán sống rồi đúng không?”, Tuyên Hoàng tức giận hét lớn.
Còn sắc mặt Nam Cung Yến đã lạnh như băng, ánh mắt cô nhìn La Dũng Đức lúc này như đang nhìn người chết vậy.
“Cậu chủ La, có thể nể mặt tôi đừng gây chuyện ở đây được không?”, ngay lúc này thì người quản lý đi đến, anh ta không muốn đứng lên chút nào nhưng nếu ông ta thực sự gây chuyện ở đây thì đợi đến khi ông chủ biết chắc chắn anh ta toang rồi.
Cho nên anh ta không thể không đứng lên.
Trần Triệu Dương cũng có chút ngạc nhiên vì dù gì vừa rồi tên quản lý này cũng vô cùng khinh thường người khác, bây giờ lại đi ra để nói đỡ cho anh.
“Cậu chủ La, cậu ra khỏi cái cửa này thì muốn làm gì cũng được, nhưng bây giờ ở đây thì không được”, người quản lý vội nói thêm một câu.
“Cũng được thôi, yên tâm đi, đây dù gì cũng là đất của nhà họ Hạ các người, tôi sẽ không đến mức không biết điều như thế”, La Dũng Đức gật đầu, ông †a vẫn còn rất kiêng dè nhà họ Hạ.
Trần Triệu Dương cười lạnh trong lòng một cái, anh còn đang nghĩ tên ngốc này muốn nói đỡ mình, hóa ra là chỉ vì sợ bị liên lụy mà thôi.
“Anh này, chỗ tôi không chào đón anh, mời anh đi cho”, người quản lý thấy La Dũng Đức không có ý trách mình thì thở dài nhẹ nhõm, rồi lập tức đuổi người.
“Đúng là tầm nhìn hạn hẹp, cậu đã dám đuổi chúng tôi đi thì có sợ bà đây khiến cho cậu cút khỏi chỗ này luôn không”, Tuyên Hoàng tức giận hét lớn.
“Chỗ này là địa phận của nhà họ Hạ chúng tôi, cô dám đắc tội người nhà họ Hạ sao?”, người quản lý nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì cười lạnh một tiếng, rồi nhắc đến nhà họ Hạ.
Anh ta không tin là ở cái đất Long Hải này có người dám đắc tội nhà họ Hạ, dù anh ta chỉ là một nhân viên mà thôi nhưng khi nhäc đến nhắc đến nhà họ Hạ cũng rất mạnh miệng.
La Dũng Đức và người đàn bà lúc này mang theo bộ dáng xem kịch vui, họ đang đợi cho đám người Trần Triệu Dương bị đuổi ra ngoài, dù gì nhà họ Hạ cũng không dễ chọc như thế, ông ta cũng không tin những người này dám dây vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT