“Kẻ nào cả gan dám đến Kỳ Môn Sơn giở thói ngang ngược, cũng không nhìn xem thử đây là nơi nào?”, tam trưởng lão lập tức đứng lên tỏ vẻ uy nghiêm nói.

Kẻ thù đã đến tận cửa, mà trước mắt ông ta lại là người có sức chiến đấu cao nhất ở Kỳ Môn Sơn đương nhiên muốn diễu võ giương oai rồi, huống hồ đây chính là cơ hội tốt để chứng tỏ địa vị của bản thân.

“Xoạt Xoạt...”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang chậm rãi bước tới, sau đó là một bóng người bước vào.

Không sai, chính là Trần Triệu Dương đang đi về phía bên này, anh đã thuận lợi tiến vào Kỳ Môn Sơn mà không hề tốn một chút sức lực nào cả, căn bản không gì có thể làm khó được anh.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn cho rằng người của Kỳ Môn Sơn đều đã bỏ của chạy lấy người hết rồi.

Nhưng khi bước vào đây, anh mới phát hiện rằng những kẻ ngu ngốc này lại còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, đúng là ngu hết phần thiên hạ. 

Người của Kỳ Môn Sơn nhìn thấy một người có dáng vẻ trông giống như một tên thư sinh bước vào thì tất cả đều ngây người ra. Cậu ta là ai? Làm thế nào cậu ta vào được Kỳ Môn Sơn?

“Vừa rồi không phải ông muốn lấy đầu của tôi sao? Tôi đến rồi đây, mau ra tay đi”, Trần Triệu Dương nhìn về hướng Vu lão nhị đã hùng hổ lên giọng trước đó, thản nhiên nói.

“Tên nhãi con, muốn chết à”, Vu lão nhị nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì trợn trắng mắt, lập tức lao thẳng về phía trước, hung hăng giáng một bạt tai vào đầu của Trần Triệu Dương.

“Đi chết đi”, Trần Triệu Dương cười lạnh một cái, sau đó tung nằm đấm đón lấy.

Thế là tay của Vu lão nhị vừa vung đến thì trực tiếp bị một đấm của Trần Triệu Dương làm cho gãy đi, nằm đấm của anh không hề dừng lại mà điên cuồng đánh thẳng vào ngực lão ta.

Vu lão nhị kêu lên thảm thiết, tiếng xương cốt gãy vang lên, cả người Vu lão nhị bị đánh bay ra ngoài một cách thô bạo rồi đập mạnh vào tường, lúc này mới chịu dừng lại.

Nhìn thấy xương ức của Vu lão nhị bị lõm xuống, chỉ có thở ra chứ không thể hít vào, rõ ràng là không thể sống nổi. 

Cảnh tượng trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi một phen, phải biết rằng mặc dù thực lực của Vu lão nhị không thể nói là mạnh nhất, nhưng lão ta cũng coi như là người đứng đầu trong đội hình ở đây.

Nhưng một cường giả như thế lại không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, càng không có cơ hội đánh trả. Người này là ai? Sao sức chiến đấu lại kinh người như vậy?

“Cậu là ai? Tại sao xông vào Kỳ Môn Sơn của chúng tôi, lại còn ra tay đánh người?”, tam trưởng lão biết bản thân không thể không quản chuyện này, lập tức đứng lên nhìn về phía Trần Triệu Dương lớn giọng nói.

“Vừa rồi các người còn muốn giết tôi để tế linh hồn của sơn chủ các người trên thiên đường mà. Sao vậy? Chẳng mấy chốc đã không nhận ra tôi à?”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn tam trưởng lão, thản nhiên nói.

“Cậu...cậu chính là Trần Triệu Dương”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, tam trưởng lão liền thốt lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Hiển nhiên là tam trưởng lão cũng đã nhớ ra, vừa rồi Trần Triệu Dương tự xưng là họ Trần, cộng thêm việc có sức chiến đấu đáng sợ như thế, nếu không phải là Trần Triệu Dương thì còn có thể là ai? 

Đám người Kỳ Môn Sơn ở đại sảnh nghe đến cái tên Trần Triệu Dương thì lạnh sống lưng, nhanh chóng lùi lại phía sau, chỉ sợ trở thành mục tiêu tiếp theo của Trần Triệu Dương.

Mà vẻ mặt của tam trưởng lão và đại trưởng lão lúc này lộ rõ sự khiếp sợ, vì vừa rồi bọn cũng đã lộng ngôn ngông cuồng. Vu lão nhị chỉ nói như vậy mà đã phải nhận một kết cục thê thảm, thì bọn họ e là cũng khó mà thoát được.

Cả hai liền đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời xông thẳng về phía Trần Triệu Dương. Đương nhiên là muốn cùng nhau ra tay tiêu diệt Trần Triệu Dương.

“Thật là một lũ ngu ngốc”, Trần Triệu Dương bất lực cười lên một tiếng, sau đó hung hãn tung một cước về phía hai người họ một cách nhanh như chớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play