Ông cụ Lâu ngồi bên cạnh rất đồng tình với cách giải thích của Trần Triệu Dương về kiến thức võ đạo của mình. Có vài chỗ, ngay cả ông ấy cũng không rõ, nhưng qua sự giải thích của anh thì ông ấy chợt tỉnh ngộ.

Ông cụ Lâu có cảm giác rằng không bao lâu nữa thì mình có thể đột phá thành thiên tiên đỉnh.

Điều này rất là quan trọng đối với ông ấy.

Vốn dĩ ở thời điểm này với khả năng thiên phú và tuổi tác của ông ấy, chắc chăn không thể có bất cứ tiến bộ nào, nhưng bây giờ nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì ông ấy lại ôm hy vọng về sự đột phá của mình.

Điều này khiến cái nhìn của ông ấy dành cho Trần Triệu Dương không giống như trước. Xem ra người chỉ dạy cho Trần Triệu Dương quả không đơn giản, nếu không cũng không thể dạy được một học trò xuất sắc như vậy.

Dĩ nhiên là Trần Triệu Dương cảm nhận được ánh mắt của ông cụ Lâu nhìn mình. Điều này khiến trong lòng anh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Sao ông cụ này lại nhìn mình như vậy?

Chắc không phải có ý đồ gì với mình đó chứ? 

Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương bèn ngồi nghiêm chỉnh, lúc nói chuyện thì trở nên không được tự nhiên cho lắm.

“Anh Triệu Dương, không biết lúc nào mới có thể gặp lại anh đây?”, trò chuyện suốt dọc đường, những kiến thức về võ đạo của Lâu Tình Nhi không hề sâu sắc hơn, nhưng cảm tình của cô ấy dành cho. Trần Triệu Dương lại càng trở nên sâu đậm, mang theo chút quyến luyến không nỡ rời xa.

“Bây giờ tôi đang ở thành phố Long Hải. Nếu cô muốn gặp thì có thể tới tìm tôi bất lức lúc nào”, anh thật sự cảm thấy Lâu Tình Nhi rất đáng yêu.

“Nhưng chúng tôi sắp phải đi thành phố Nam Hải rồi. Ông muốn đi thăm một người bạn cũ”, Lâu Tình Nhi bĩu môi và nói một cách đáng yêu, đồng thời còn liếc nhìn ông của mình với vẻ oán trách.

Bị cháu gái mình nhìn như vậy, ông cụ Lâu thật muốn cười ra nước mắt.

Trần Triệu Dương chẳng qua chỉ mới quen có nửa ngày. Bây giờ còn xem trọng hơn cả ông của mình nữa.

“Mọi người phải đi thành phố Nam Hải sao? Thật trùng hợp, tôi cũng là người của thành phố Nam Hải. Tôi mới tới thành phố Long Hải được hai ngày nay. Tôi tới đây chỉ vì quyết đấu với Vân Hạn Lâm mà thôi”, Trần Triệu Dương nghe Lâu Tình Nhi nói vậy thì đột nhiên cảm thấy quá trùng hợp.

“Thật không? Vậy tốt quá rồi, chúng tôi cũng định ở lại thành phố Nam Hải một khoảng thời gian. Lúc nào anh về thành phố Nam Hải thì nói với tôi một tiếng nhé”, Lâu Tình Nhi biết Trần Triệu Dương là người của thành phố Nam Hải nên bỗng dưng vui mừng khôn xiết, cô ấy lập tức lên tiếng.

“Được rồi, không thành vấn đề”, Trần Triệu Dương mỉm cười đồng ý, còn trao đổi cách thức liên lạc với Lâu Tình Nhi.

Chờ sau khi Lâu Tình Nhi và ông cụ Lâu đi khỏi, ánh mắt của Trần Triệu Dương bỗng dưng trở nên lạnh tanh.

Lúc nãy anh đã lấy được địa chỉ của Kỳ Môn Sơn từ đám người Kỳ Môn Sơn đó, anh lập tức gọi ngay cho Tăng Kim Lai. Nếu Vân Hạn Lâm đã chết rồi, vậy bảo vật mà Kỳ Môn Sơn sở hữu cũng không thể để rơi vào tay người khác.

Tăng Kim Lai nhận điện thoại của Trần Triệu Dương thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến.

Lúc Tăng Kim Lai lái xe việt dã tới khu vực mà Trần Triệu Dương đang ở, anh xém chút không nhận ra Tăng Kim Lai.  

“Anh là lão Tăng đó hả? Cả đêm anh trải qua chuyện gì sao? Sao lại thay đổi lớn như thế?”, nhìn thấy Tăng Kim Lai đã gầy thành một người đàn ông lý tưởng, Trần Triệu Dương có chút không dám tin vào mắt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play