“Đừng, bán chứ, sao lại không bán, cậu đợi một chút, tôi cho người đi in hợp đồng”, Chu Chí Võ lập tức gọi điện thoại.

Trần Triệu Dương cũng không rảnh rỗi, Nam Cung Yến dẫn anh vào phòng làm việc của cô.

“Đợi anh gọi một cuộc điện thoại”, Trần Triệu Dương nói rồi gọi cho Tăng Kim Lai một cuộc điện thoại.

“Anh Trần, anh tìm tôi sao?”, nhận được điện thoại của Trần Triệu Dương thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động.

“Giúp tôi điều tra một người tên là Chu Chí Võ”, Trần Triệu Dương lập tức nói ra mục đích của mình.

“Anh Trần, anh đợi một chút, tôi đi điều tra ngay đây”, Tăng Kim Lai nghe thấy Trần Triệu Dương nhờ mình làm việc thì vô cùng hưng phấn.

Không đến một phút, anh ta đã gửi một vài tư liệu của Chu Chí Võ qua.

“Anh Trần, không phải tên họ Chu này đắc tội anh đấy chứ? Anh chỉ cần nói một câu, không đến nửa tiếng tôi sẽ khiến cho ông ta phải phá sản”, Tăng Kim Lai là một người thông minh, chỉ cần qua lời nói của Trần Triệu Dương thì anh ta lập tức nhận ra đây là một cơ hội tốt để lập công. 

“Được, chuyện hôm qua xử lý xong rồi chứ? Nếu xong rồi thì chiều nay đến nhà tôi một chuyến, tôi muốn cho anh chút đồ”, Trần Triệu Dương nghĩ đến hôm qua anh ta đã giúp mình hai việc lại thêm lần này nữa là ba, nếu không cho anh ta chút lợi ích nào thì sợ anh ta sẽ không giúp đỡ anh nữa.

“Chuyện tối qua tôi đã xử lý xong theo những gì mà anh dặn dò rồi, nhà họ Thương bây giờ chỉ là quá khứ, còn tài sản của nhà họ thì tôi còn đang tính toán, đợi đến khi tính xong rồi thì tôi sẽ chuyển qua cho anh”, nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương thì anh ta kích động phát điên.

Hôm qua Trần Triệu Dương bảo anh ta đến nhà  một lần là để giúp đỡ xử lý vụ Triệu Diễm Linh và đám côn đồ kia, anh ta không thu hoạch được gì, cuối cùng hôm nay cũng được bồi thường rồi.

“Được, anh đợi điện thoại của tôi”, Trần Triệu Dương cúp máy rồi nhìn về phía Nam Cung Yến.

“Anh có nhiều tiền như thế không? Nếu không  thì em vẫn còn một chút, không phải của công ty mà là của em”, Nam Cung Yến thấy Trần Triệu Dương gọi điện điều tra tư liệu về Chu Chí Võ thì nghĩ là anh muốn dùng bạo lực, nên vội nói.

“Anh có tiền mà, yên tâm đi, chỉ có 500 triệu mà thôi. Dù gì tiền của anh không lấy dễ như thế đâu”, Trần Triệu Dương bật cười, Nam Cung Yến càng  ngày càng ra dáng vợ hiền rồi, chuyện gì cũng lo lăng cho anh.

“500 triệu mà “chỉ có” cái gì, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền cơ chứ?”, Nam Cung Yến nghe thấy giọng điệu của Trần Triệu Dương thì tò mò hỏi.

Hỏi xong thì cô thấy hơi hối hận.

Nghe được câu hỏi của cô thì Trần Triệu Dương nhíu mày, vì từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến câu hỏi này, cũng chưa từng tính xem mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Nhưng mà, có một điều anh hiểu rất rõ, chính là anh có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền.

Thấy anh nhíu mày không nói thì Nam Cung Yến vội nói: “Em chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì khác”.

“Không phải, anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, trong thẻ này chắc có tầm vài tỷ, trước đây là thế còn bây giờ thì không chắc nữa”, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Nam Cung Yến thì Trần Triệu Dương giải thích.

Anh không muốn anh và cô chỉ vì vấn đề này mà có khúc mắc gì cả, thêm nữa, chuyện về tiền nong này trước giờ anh đều không để tâm đến. 

Nhiều nữa thì trong thẻ ngân hàng của anh cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi.

“Cái gì? Anh có nhiều tiền thế sao?”, nghe được lời của Trần Triệu Dương thì Nam Cung Yến vô cùng ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play