Đợi đến khi Trần Triệu Dương lên xe, chuẩn bị cùng Nam Cung Yến rời đi thì có người kéo cửa sau xe anh ra rồi chui tọt vào.
“Cô là ai?", Nam Cung Yến nhìn thấy người vừa chui vào thì ngẩn ra, hỏi.
“Ôi,... chú ơi, mau lái xe đi, có người đuổi theo tôi”, người vừa chui vào chính là Tuyên Hoàng, cô ta có tật giật mình ra dấu im lặng với Nam Cung Yến rồi giục Trần Triệu Dương lái xe đi.
“Vợ à, đợi chút nữa anh giải thích với em”, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Nam Cung Yến thì Trần Triệu Dương chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu rồi khởi động xe ra khỏi khách sạn.
Ngay khi xe của Trần Triệu Dương vừa rời đi thì một đám người đuổi đến, họ nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy người đâu thì mới bỏ đi.
“Được rồi, những người đó đều đi cả rồi, cô muốn đi đâu?”, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng rồi hỏi.
“Tôi... tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, tôi là một cô nhi, từ nhỏ đến giờ đều chưa từng nhìn thấy bố mẹ, nếu bây tôi đi thì sẽ bị đám người đó bắt lại, họ nói... muốn bắt tôi đem bán”, Tuyên Hoàng đáng thương nói.
Nghe được lời này của cô ta thì Trần Triệu Dương trợn mắt lên, cô gái này nói dối không chớp mắt, chỉ cần mở miệng là nói được, lúc nãy vừa bảo. anh giống bố cô ta, sao bây giờ lại bảo không có gia đình rồi?
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì động lòng thương, cô giơ tay ra nắm lấy tay cô ta rồi nhẹ giọng nói: “Cô đã không có chỗ nào để đi thì tạm thời cứ về nhà cùng chúng tôi đã, nếu không bị đám người kia bắt thì không hay”.
“Thật sao? Chị à, thật là cảm ơn chị quá, chị đúng là người tốt mà”, Tuyên Hoàng nghe thấy lời nói của Nam Cung Yến thì kích động ngẩng phắt đầu dậy, nói một cách cảm kích.
Trần Triệu Dương bĩu môi, cô nhóc này không phải là muốn lánh nạn ở chỗ anh sao, lúc nấy chắc chăn là nhìn thấy anh tức giận nên mới tìm cách ứng phó.
Nhưng mà anh lại không thấy phản cảm chút nào, nên trong lòng anh cũng cảm thấy kì lạ.
Nếu mà Tuyên Hoàng này không phải người nhà họ Cơ thì có thể là người nhà họ Ngọc. Nhưng khả năng là người nhà họ Cơ cao hơn, nên anh cũng muốn xem thử xem cô nhóc này muốn làm gì.
Anh thực sự cảm thấy kì lạ, Triệu Diễm Linh và Vương Diệu Phi đi đâu rồi? Trong cả buổi tiệc cũng không thấy họ, anh tin nếu họ nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay thì sẽ không đến làm phiền anh nữa.
Xe rất nhanh đã về đến biệt thự, sau khi dừng xe thì Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đã rất thân rồi, hai người vừa nói vừa cười, cả đường không đoái hoài đến Trần Triệu Dương.
“Hai người đi về trước đi, anh đi mua chút đồ. ăn, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà nhé”, Trần Triệu Dương đợi hai người xuống xe thì anh không xuống mà chuẩn bị đi chợ.
“Được, anh đi nhanh về nhanh nhé, em đói lắm rồi", Nam Cung Yến gật đầu rồi dắt tay Tuyên Hoàng đi lên tầng.
Trần Triệu Dương khởi động xe rồi đi theo hướng dẫn của điều hướng, tìm được một cái siêu thị, mua một ít đồ ăn rồi mới lái xe đi về.
Sau khi về đến nhà thì anh phát hiện hai người vô cùng có duyên với nhau, nói chuyện lâu thế rồi mà vẫn chưa ngừng.
Trần Triệu Dương biết Nam Cung Yến đói lắm rồi nên lập tức lao vào sơ chế đồ ăn.
Đến khi anh làm xong bốn món mặn một món canh thì cửa bị mở ra, Triệu Diễm Linh từ ngoài đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT