Hắn ta chỉ được nhìn thấy ảnh của cô từ chỗ Triệu Diễm Linh, vốn còn nghĩ là do chỉnh sửa mà ra nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn trong ảnh.

Vương Diệu Phi vô cùng chắc chắn, mình đã từng nhìn qua vô số phụ nữ nhưng Nam Cung Yến tuyệt đối là người xinh nhất mà hắn ta từng gặp, kể cả mấy cô đại minh tinh cũng không đẹp được như cô.

Hắn ta nhất định phải chiếm được người phụ nữ này.

“Cậu chủ Vương, chào cậu, hai người phụ nữ này nói là khách của cậu”, ngay lúc này thì người phục vụ nói với Vương Diệu Phi đang ngây như phỗng.

“Đúng, không sai, hai người này đúng là do tôi mời đến”, nghe thấy lời này thì hắn ta cuối cùng cũng hoàn hồn, rồi nói vội.

“Vậy các người vào đi”, người phục vụ gật đầu, anh ta không có chút bất ngờ nào với phản ứng của Vương Diệu Phi.

Vừa nãy khi người phụ nữ này vừa xuống xe, anh ta nhìn thấy cũng suýt tý nữa đơ người, mãi mới hồi hồn lại được.

Không ngờ đến cậu chủ Vương lại có phúc như thế, người phụ nữ tuyệt phẩm này mà cũng có thế đoạt về tay, đúng là cậu chủ nhà giàu.

“Cậu chủ Vương, đây là em họ tôi, Nam Cung Yến”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy ánh mắt thèm muốn đó của Vương Diệu Phi, thì lập tức vô cùng đắc ý, xem ra cô ta sắp có tiền rồi.

“Cô Nam Cung, chào cô, là Vương Diệu Phi. Lần đầu gặp mặt mong cô giúp đỡ nhiều hơn”, Vương Diệu Phi thu lại vẻ mặt thèm muốn của mình lại rồi làm ra vẻ đạo đức giả mà đưa tay ra.

“Chào cậu chủ Vương”, Nam Cung Yến vẫn lạnh lùng như thế, cô coi như không nhìn thấy cái tay của Vương Diệu Phi.

Cảm nhận được sự lạnh lùng và không quan tâm của Nam Cung Yến thì Vương Diệu Phi cũng không thấy khó chịu chút nào, hơn nữa lại còn vui hơn.

Người phụ nữ thế này mà có thể chinh phục được mới có cảm giác thành tựu, những người phụ nữ tự mình dâng đến cửa kia hắn ta đã chán ngấy, xem ra lại có mục tiêu mới rồi.

“Cậu chủ Vương, chúng tôi có ba người, không biết có thể dẫn cả ba chúng tôi vào không?”, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đang gọi điện thoại rồi quay sang hỏi Vương Diệu Phi. 

“Ba người? Không được rồi, thiệp mời của tôi mặc dù là thiệp cấp độ bạc nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn theo hai người vào mà thôi, ba người thì tôi thực sự bó tay”, Vương Diệu Phi nhìn theo tâm mắt của Nam Cung Yến thì cảm thấy không vui, hắn ta còn nghĩ chỉ có hai người, không ngờ tự nhiên lại lòi thêm một người nữa.

“Cậu chủ Vương, không sao đâu, chúng ta vào là được rồi, còn cậu ta cũng chỉ là một tên tài xế mà thôi, vào được hay không không quan trọng”, Triệu Diễm Linh không muốn cậu chủ Vương mất hứng nên đã tự đặt cho Trần Triệu Dương cái thân phận là tài xế.

“Hóa ra chỉ là một tên tài xế, để anh ta đứng ngoài đợi đi, chút nữa bảo người mang cơm qua cho, cứ yên tâm, sẽ không để anh ta đói đâu”, nghe thấy Triệu Diễm Linh nói thế thì Vương Diệu Phi lập tức thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt lại trở lại như thường.

“Thật là ngại quá, nếu chỉ được hai người thì tôi không vào nữa, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé”, vẻ mặt Nam Cung Yến lạnh hẳn đi rồi nói.

“Tiểu Yến, em đừng có kích động, tiệc rượu lần này rất quan trọng với chúng ta, không dễ gì mà có được, mà Trần Triệu Dương vào cũng không để làm gì, lẽ nào cậu ta có thể giúp em mở rộng mối quan hệ hay sao?”, Triệu Diễm Linh nghe thấy thế thì vội  vàng khuyên nhủ.

“Vợ à, sao thế?”, Trần Triệu Dương gọi điện thoại xong thì đi qua, anh lập tức tuyên bố chủ quyền Nam Cung Yến là vợ của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play