“Được”, Nam Cung Yến cũng không hề có ý kiến đối với quyết định của Trần Triệu Dương. Dù gì tình cảm của hai người họ bây giờ đang tiến triển, cô cũng không muốn tách rời anh.
Trần Triệu Dương dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là quyết đấu với Vân Hạn Lâm ở núi Long Đài của thành phố Long Hải. Vừa hay sắp tới Nam Cung Yến sẽ đến thành phố Long Hải, anh cũng không cần phải xa cô một thời gian dài rồi.
Sau khi ăn xong, Trần Triệu Dương lái xe đưa Nam Cung Yến tới công ty. Lúc tới nơi, tuy anh không có hứng thú với họp hành nhưng nghĩ tới lần trước vì mình rời khỏi một khoảng thời gian mà bị người ta tìm thấy sơ hở bắt cóc Nam Cung Yến đi.
Cho nên, lần họp này Trần Triệu Dương cũng đi theo.
Tới phòng họp, Trần Triệu Dương phát hiện không ít người quen cũ, chị lớn Hứa Mỹ Tình, người đẹp Hồ Tiểu Nhạc đều ngồi trong phòng họp, còn có một vài người gật đầu xã giao, nhưng anh không để ý.
“Anh Triệu Dương, đã lâu anh không tới công ty rồi, người ta còn tưởng anh từ chức rồi chứ”, Hồ Tiểu Nhạc thấy Trần Triệu Dương thì bay nhanh tới trước mặt anh rồi nũng nịu nói.
“Làm gì có chuyện đó, công ty có nhiều người đẹp như thế sao tôi nỡ rời khỏi”, nghe Hồ Tiểu Nhạc
nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên cười lên, đồng thời đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của cô ta.
Được Trần Triệu Dương xoa đầu trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Hồ Tiểu Nhạc bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.
“Khụ khụ... Được rồi, bắt đầu họp thôi”, Nam Cung Yến thấy chồng của mình lại tán tỉnh cấp dưới trước mặt mình thì trong lòng cô nhất thời ganh ty, cô bèn ho khan một tiếng rồi vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc mới phát hiện tổng giám đốc cũng có mặt. Cô ta bị doạ một phen nên bèn kéo Trần Triệu Dương tới vị trí phòng quan hệ xã hội.
Nam Cung Yến không ngờ cô gái này lại dũng cảm đến vậy. Nhưng không ai trong công ty biết chuyện cô và Trần Triệu Dương kết hôn, dĩ nhiên cũng không thể trách một cô gái trẻ trung xinh đẹp có cảm tình với anh được.
Trần Triệu Dương cảm nhận được ánh mắt thù địch của vợ mình thì đột nhiên da đầu anh có chút tê dại, nhưng cũng không thể hất tay của Hồ Tiểu Nhạc ra, bèn cứ thế mà rời đi.
“Chị Mỹ Tình, dạo này chị khoẻ không?”, Trần Triệu Dương thấy Hứa Mỹ Tình vẫn quyến rũ như xưa thì khóe mắt chợt loé lên tia nóng bỏng, lại nhớ tới những bức ảnh kia của Hứa Mỹ Tình đúng là đẹp xuất sắc.
“Tôi vẫn thế thôi, còn cậu thì sao? Dạo này hình như cậu rất ít tới công ty, có phải lại chạy đi bao gái rồi phải không? Cô gái nhà nào lại dính vào chiêu của cậu vậy?”, Hứa Mỹ Tình nghe Trần Triệu Dương nói vậy liền cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của anh, trong lòng cô ấy bỗng dưng dao động, toàn thân ngứa ngáy.
“Ha ha... Làm gì có cô gái nào. Tôi ngắm những người đẹp trong công ty chúng ta còn không xuể, còn chạy ra ngoài gặp cô gái khác làm gì chứ?”, Trần Triệu Dương mỉm cười và trêu chọc.
“Hừ, chỉ được cái lẻo mép. Được rồi, không nói nữa”, Hứa Mỹ Tình liếc Trần Triệu Dương rồi tập. trung vào cuộc họp.
Cuộc họp diễn ra vô cùng tẻ nhạt, Trần Triệu Dương nghe mà muốn ngủ gục, sau khi kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ cuối cùng nó cũng kết thúc.
“Trần Triệu Dương, tới văn phòng của tôi một lát nhé”, cuộc họp kết thúc, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Triệu Dương.
“Trần Triệu Dương, có phải anh đắc tội với tổng giám đốc không vậy? Tại sao chị ấy lại muốn gặp riêng anh?”, Hồ Tiểu Nhạc thấy vậy thì tỏ ra lo lắng.
“Sao có chuyện đó được. Đó là vợ tôi thì tôi sợ cái gì”, Trần Triệu Dương cười phá lên rồi nói toẹt ra.
“Anh Triệu Dương, anh đừng nói đùa nữa. Tổng giám đốc Nam Cung là ai chứ, là cô gái xinh đẹp. nhất của cả thành phố Nam Hải chúng ta. Sao chị ấy có thể là vợ của anh được”, Hồ Tiểu Nhạc chợt mỉm cười nói với vẻ khao khát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT