*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm bảo vệ đứng im, vậy nên những người xung quanh cũng chẳng dám làm gì cả.

Nhưng lúc này bọn họ đều ngạc nhiên không thôi, chẳng ai có thể ngờ răng một tên bảo vệ quèn lại hung hăng như thế.

Thấy gai mắt là xông vào đánh tới tấp, chẳng bưồn nói lý gì hết.

Hơn nữa bọn họ biết kiểu người như Vạn Quế Chỉ sẽ chẳng chịu nói lý với anh đâu.

Thấy không ai giúp đỡ, Vạn Quế Chỉ kích động hô lên: "Thằng chó, dám đánh bọn tao, tao liều mạng với mày!"

Dứt lời, Vạn Quế Chỉ định ngăn cản không cho Trần Triệu Dương đánh nữa.

Bốp! Trần Triệu Dương tát Vạn Quế Chỉ ngã lăn ra đất. "Bà câm miệng lại cho tôi!"

Trần Triệu Dương lạnh lùng lườm Trần Triệu Dương: "Bà dám nói thêm câu nào nữa là tôi đánh cả bà đấy!"

Nhìn thấy ánh mắt đẳng đẳng sát khí của Trần Triệu Dương, Vạn Quế Chi sợ đến mức run như cầy sấy.

Bà ta đứng im không dám làm gì cả.

Nhưng rồi bà ta nhanh chóng hô lên: "Giết người, có kẻ giết người".

Trông động tác thô bạo của Trần Triệu Dương thì đúng là giống đang giết người thật.

La Lương Bình bị tát xây xẩm mặt mày.

Trần Triệu Dương tát La Lương Bình hai cái nữa rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ ông nói ra sự thật được chưa?"

"Nói, tôi nói... Xin cậu đừng đánh nữa..."

La Lương Bình nói trong đau đớn, lão ta sợ Trần Triệu Dương đánh tiếp thì lão ta sẽ bị đánh chết thật mất.

Cả đời này chắc La Lương Bình cũng chưa bao giờ nghĩ đến rằng lão ta lại bị một tên bảo vệ quèn đánh sấp mặt ở công ty.

"Đại Quân, chuẩn bị điện thoại để quay lại", Trần Triệu Dương nói.

"Được", Hồ Đại Quân lập tức lấy điện thoại ra.

Không chỉ có một mình Hồ Đại Quân mà còn rất nhiều người lấy điện thoại ra quay video.

"Chúng mày không..."

Vạn Quế Chi định ngăn cản không cho mọi người quay video thì Trần Triệu Dương lại trợn mắt lườm bà ta một cái, khiến bà ta không dám nói tiếp nữa.

"Nói!"

Trần Triệu Dương túm lấy La Lương Bình nói.

La Lương Bình bị đánh rụt vòi thật rồi.

Lúc này lão ta lập tức khóc lóc mà kể: "Mọi chuyện... đều là lỗi của tôi... Tôi đã tia Hồ Tiểu Nhạc lâu đồng thời cũng đã ám chỉ cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta không phối hợp... Hôm... hôm nay tôi thấy trong văn phòng chỉ có một

mình tôi, bèn gọi cô ta vào, định bụng nói thẳng với cô ta... Nào ngờ cô ta không chịu..."

Bốp! "Người ta không chịu là ông ép người ta hả?"

Trần Triệu Dương vung ra một cái tát, anh nói trong sự phẫn nộ: "Cặn bã!"

"Tôi... tôi nói với cô ta là chỉ cần cô ta theo tôi thì tôi sẽ thăng chức cho cô ta. Hu hu... Cô ta vẫn không chịu, nhưng cô ta đẹp quá, tôi không khống chế được bản thân... chỉ có thể ép... Cô ta muốn phản kháng, thế là tôi mới tát cô ta, định cưỡng bức..."

Bốp! Bốp! Trần Triệu Dương tát thật mạnh.

"Không bằng cả cặn bã! Ngoài việc ép buộc ra thì ông còn làm gì nữa?"

"Tôi, tôi còn lấy anh cô ta ra để uy hiếp, nói rằng nếu cô ta không ngủ với tôi thì tôi sẽ đuổi việc anh trai cô ta..."

La Lương Bình nói với vẻ mặt cầu xin: "Nhưng cuối cùng cô ta vẫn chạy thoát, tôi chưa làm gì thật mà... Thật đấy... Tôi chưa làm gì cả. Tôi biết chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc ở đây thì sau này tôi vẫn có cơ hội..."

Bốp!

"Loại súc sinh".

Trần Triệu Dương tức giận măng.

Những người đang vây xem cũng mắng mỏ.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi hứa với cậu là sau này tôi không làm bậy nữa. Còn chuyện đổi trẳng thay đen là do bà ta nghĩ ra, không liên quan gì đến tôi. Đừng đánh tôi nữa..."

La Lương Bình nhìn Vạn Quế Chỉ rồi van xin.

"Ngoài Hồ Tiểu Nhạc ra thì trước kia ông có từng làm chuyện gì tương tự như hôm nay không?”

Trần Triệu Dương lại nhìn La Lương Bình hỏi.

La Lương Bình bắt đầu do dự.

Bốp!

Trần Triệu Dương lại giáng cho lão ta một cái bạt tai. "Nói!", Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

"Có... có, tôi nói, tôi nói hết, cậu đừng đánh nữa."

La Lương Bình không dám cãi lại, lão ta lập tức nói lia lịa.

"Chị Nam Cung, xảy ra chuyện rồi".

Lúc này, Ninh Tĩnh vội vã mở cửa phòng làm việc của Nam Cung Yến ra và nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Yến ngẩng đầu hỏi.

"Tôi nghe nói Trần Triệu Dương vừa đánh La Lương Bình và Vạn Quế Chỉ", Ninh Tĩnh nói.

"Cái gì?"

Nam Cung Yến đứng bật dậy nói: "Sao lại có chuyện ấy?"

"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, hình như anh ta bênh vực một cô gái rồi đánh hai người kia. Tôi nhận được tin là tới báo cho chị luôn".

Ninh Tĩnh nói.

"Anh ta không thể an phận một chút được sao? Bảo anh ta tới bộ phận quan hệ xã hội, ngay ngày đầu tiên đã đánh người ta rồi. Anh ta đang ở đâu?", Nam Cung Yến nghiến răng nói.

Cô cảm thấy hơi nhức đầu. Thân phận của Vạn Quế Chi không hề đơn giản, Trần Triệu Dương đánh bà ta như thế thì khó giải quyết lắm đây.

"Chắc là vẫn còn ở bộ phận quan hệ xã hội".

Ninh Tĩnh nói.

"Chúng ta tới đó luôn xem sao".

Nam Cung Yến sầm mặt lại, cô vội vã đi ra ngoài: "Cái tên này! Tôi chỉ muốn đá bay anh ta đi thôi, chuyên rước phiền phức về cho tôi".

Ninh Tĩnh cũng sải bước đi theo Nam Cung Yến.

Cô ta cũng cảm thấy Trần Triệu Dương rất hay gây chuyện.

Mới đánh Tất Văn Bách cách đây không lâu, bây giờ lại đánh Vạn Quế Chỉ và La Lương Bình ngay ở công ty.

Hai người này có tiếng là khó chơi trong công ty, Nam Cung Yến cũng không dám đắc tội bọn họ.

Bây giờ Trần Triệu Dương lại đánh bọn họ, nghe nói còn là vì một cô gái.

Trong bộ phận quan hệ xã hội, La Lương Bình kể ra một loạt các tội lỗi của lão ta.

Vạn Quế Chi đứng bên cạnh nghe, sắc mặt bà ta vô cùng âm trầm, bởi vì bà ta không ngờ chồng mình lại giấu giếm bà †a làm nhiều chuyện mờ ám như thế.

Những người xung quanh nghe La Lương Bình nói vậy cũng cảm thấy phẫn nộ, bọn họ chỉ muốn mảng La Lương Bình là loại súc vật.

Bốp!

Trần Triệu Dương tát La Lương Bình một cái, măng: "Măng ông là loại súc vật còn là sỉ nhục súc vật nữa".

"Đúng thế, không ngờ ông ta lại là loại người như vậy". "Loại này phải giao ngay cho cục cảnh sát mới được". "Bị đánh là đáng đời".

"Đánh hay lắm!"

Những người xung quanh nhao nhao nói.

Lúc này Trần Triệu Dương túm lấy La Lương Bình hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Hết rồi, hết thật rồi", La Lương Bình gào khóc: "Xin cậu đừng đánh tôi nữa".

"Hết rồi chứ gì? Ông xin lỗi Hồ Tiểu Nhạc ngay cho tôi".

Trần Triệu Dương nói với La Lương Bình.

"Tiểu Nhạc, tôi, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, tôi xin lỗi..."

La Lương Bình khóc nói. "Gòn cả bà nữa".

Trần Triệu Dương đá Vạn Quế Chi một cái.

Vạn Quế Chi nói lí nhí: "Tôi, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cô. Tất cả đều là lỗi của tôi".

"Tiểu Nhạc, sao rồi? Cô đã nguôi giận chưa? Nếu chưa thì anh Dương đây sẽ tiếp tục dạy dỗ tên cặn bã này".

Trần Triệu Dương nói với Hồ Tiểu Nhạc.

Hồ Tiểu Nhạc gật đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: "Vậy là được rồi".

Thấy Trần Triệu Dương đánh La Lương Bình tới tấp như thế, Hồ Tiểu Nhạc chẳng còn bực tức gì nữa, hơn nữa khi cô

nhìn sang Trần Triệu Dương thì còn lộ ra sự sùng bái rõ rệt.

"Tiểu Nhạc tha thứ cho ông rồi, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho cái loại súc vật như ông".

Trần Triệu Dương nghiến răng mắng: "Nhìn xem loại cặn bã như ông đã hủy hoại sự trong sạch của bao nhiêu người! Tôi phải dạy dỗ ông thay bọn họ".

Nói rồi Trần Triệu Dương lại giơ tay lên.

"Trần Triệu Dương, anh dừng tay lại cho tôi".

Nhưng lần này Trần Triệu Dương còn chưa hạ tay xuống thì giọng nói của Nam Cung Yến đã vọng tới.

"Tổng giám đốc Nam Cung tới rồi..." "Tổng giám đốc Nam Cung..."

Những người xung quanh rối rít tách ra thành một lối đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play