“Hả?”, cảm nhận được kiếm pháp của cô gái trẻ này, Trần Triệu Dương có chút sửng sốt. Vì anh cảm thấy kiếm pháp này khá quen thuộc nhưng cụ thể là gì thì anh nhất thời không nhớ ra.
“Thực lực của cô quá yếu, đừng ép tôi phải ra tay với cô”, đối diện với kiếm pháp của cô ta, Trần Triệu Dương né tránh một cách dễ dàng, đồng thời lên tiếng.
“Anh muốn chết à”, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó thanh trường kiếm trong tay cô ta xẹt qua cực nhanh, tung ra một vòng hoa kiếm, vốn nhìn không rõ là cô ta sẽ công kích ở điểm nào.
“Đúng là ấu trĩ”, thấy kiếm pháp loè loẹt của cô gái, Trần Triệu Dương bất lực lắc đầu. Sau đó, anh liền đưa ngón tay mình vào trong vòng hoa kiếm, như thể đang tự tìm lấy cái chết.
“Hả?”, cô gái vốn định dùng tuyệt chiêu của mình để chế ngự Trần Triệu Dương nhưng không ngờ thanh kiếm của mình lại bị hai ngón tay của anh kẹp chặt, cô ta cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được.
“Anh buông tay ra cho tôi”, sắc mặt của cô gái tái nhợt, tức tối nói.
“Nhanh chóng rút lui đi. Bằng không đừng trách tôi không khách sáo”, Trần Triệu Dương dùng sức, thoạt nhìn thì thấy chất liệu thanh kiếm cũng không tệ, hình dáng độc lạ nhưng đã bị anh trực tiếp bẻ gãy đi mũi kiếm.
Nhìn thấy thanh kiếm yêu thích của mình bị Trần Triệu Dương làm gấy, cô gái đột nhiên tức giận. Nhưng cô ta biết là mình không đánh lại người này.
“Chàng trai trẻ, giọng điệu của cậu cũng thật phách lối. Nơi này cũng không phải địa bàn của cậu, cậu có tư cách gì mà đuổi chúng tôi?”, thấy vậy, ánh mắt ông cụ trở nên nghiêm túc và bắt đầu nói đạo lý.
“Sao vậy? Đánh được thì dùng nắm đấm. Đánh không lại thì chuyển sang nói đạo lý với tôi à. Các. người quả là biết bày mưu tính kế đấy”, nghe ông cụ nói vậy, Trần Triệu Dương chợt cười lạnh rồi nói: “Được, chúng ta nói đạo lý với nhau vậy”.
Nói tới đây, Trần Triệu Dương tiến lên trước một bước rồi lạnh lùng nói: “Ông nói đây không phải địa bàn của tôi, lẽ nào ông không biết trong vòng 10 dặm quanh hồ Lộc Minh đều là địa bàn của tôi hay sao? Ông đây phải tốn hàng chục tỷ mua lại đấy. Hai người còn muốn nói đạo lý với tôi sao?”
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông cụ và cô gái đột nhiên đơ ra. Họ cũng không ngờ nơi này lại là đất đã có chủ, cảm thấy có chút xấu hổ.
Đánh cũng đánh không lại. Nói đạo lý thì là họ đã thất lễ trước, vậy thì còn nói được gì đây chứ.
“Cậu Trần này, bảo vật trong thiên hạ là dành cho người có đức. Bảo vật này là do chúng tôi phát hiện trước. Cho dù đây là địa bàn của cậu, là người tu luyện thì cậu cũng không thể bá đạo như vậy chứ”, ông cụ rốt cuộc cũng mưu mô tính toán, cãi chày cãi cối với anh.
“Vậy làm sao ông biết là tôi đã không phát hiện ra trước?”, Trần Triệu Dương vẫn luôn quan sát mộc thạch bảy màu, phát hiện nó vẫn cần một ít thời gian để thật sự trưởng thành. Trần Triệu Dương cũng không vội, anh cười to và nói.
“Được thôi. Anh nói nơi này là do anh phát hiện. Vậy anh lấy băng chứng ra đi. Nếu anh không đưa ra được bằng chứng gì để chứng minh, vậy coi như nơi này do chúng tôi phát hiện trước”, cô gái vô cùng tự tin nói, cho rắng mình đã năm chắc phần thắng.
“Vậy nếu tôi có chứng cứ thì sao?”, Trần Triệu Dương vừa nghe thì bật cười hỏi lại.
“Nếu anh có bằng chứng, vậy chúng tôi sẽ rời khỏi, tuyệt đối không giành bảo vật nữa”, cô gái trẻ không chờ ông cụ nói thì trực tiếp trả lời anh.
Ông cụ vừa nghe thì bỗng dưng lo lắng. Nhưng lời nói cũng đã nói ra thì không cách nào thu lại được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT