Từ núi trở về, Trần Triệu Dương liền tiến vào. trạng thái tu luyện, sau khi thực lực của anh đạt đến thiên tiên đại thành, chưa có hôm nào nghiêm túc tu luyện lại cả.

Nam Cung Yến thì đang ở phòng cách vách, vả lại, linh khí ở hồ Lộc Minh vô cùng dày đặc, Trần Triệu Dương hấp thu linh khí giống như hack vậy, linh khí xung quanh ồ ạt kéo đến.

Đám Giang Tử Phong đang tu luyện bên cạnh đồng loạt tỉnh lại, bởi vì bọn họ không thể hấp thu được chút linh khí nào, cách mà Trần Triệu Dương hấp thu linh khí chất quá trời.

"Đại ca à, đây là sao hả? Chuyện này quá kinh khủng rồi, em cảm thấy tất cả linh khí đều bị đại ca hấp thu hết rồi", Giang Tử Phong cảm nhận được toàn bộ linh khí đều tràn vào phòng Trần Triệu Dương, nhất thời bất đắc dĩ nói.

"Bộ bọn tôi không giống vậy sao, không hấp thu được một tí linh khí nào cả, anh ấy sao không xuống núi nhanh đi chứ", hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thốt lên mấy câu oán giận.

"Được rồi, nếu đã không thể tu luyện được nữa, đành về phòng đánh một giấc thật ngon, thức dậy biết đâu đại ca đã về nhà rồi", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy sầu não, thơ thẩn quay về phòng. 

"Haiz, từ khi mỗi ngày ngồi thiền tu luyện, riết rồi cũng không quen ngủ luôn, đầu óc và tinh thần lúc ngủ dậy cũng không được như sau khi tu luyện.

Hiển nhiên Trần Triệu Dương không hề biết bọn họ đang oán giận, lúc này anh đang hấp thu một cách vô cùng sảng khoái.

Nên biết rằng, sau khi kinh mạch và đan điền của anh trải qua không ít lần tôi luyện, chúng đã vô cùng bền bỉ, tốc độ hấp thu cũng như tích trữ linh khí rất đáng gờm, vì thế toàn bộ linh khí ở hồ Lộc Minh đều bị Trần Triệu Dương thu hút, những người khác thì không tài nào hấp thu được.

Chính vì thế, lượng chân khí mà cơ thể Trần Triệu Dương sản sinh trong một đêm làm người khác không thể nào theo kịp.

Sáng hôm sau, Trần Triệu Dương cảm thấy cả người thoải mái, chân khí trong cơ thể cũng đã tràn đầy, chỉ là vừa mới xúc tiến, vốn dĩ không phải thời điểm tốt để đột phá, nên vẫn phải tiếp tục con đường đè nén bớt chân khí lại.

"Wow... Vết sẹo trên người hai người đâu mất rồi?", sáng sớm, tất cả mọi người nhìn cánh tay chị em họ Gận, những vết sẹo kia chẳng những biến đâu mất mà làn da còn trắng nõn mịn màng hơn trước. 

"Đều nhờ có cậu Trần điều chế thuốc cho chúng tôi đấy, không thì nhan sắc bị huỷ mất rồi", nghe mọi người nói thế, chị em nhà họ Cận chỉ đành thành thật trả lời.

"Tốt lắm, ăn đi thôi, nếu các cô đã khỏi rồi thì không cần dùng nó nữa đâu", Trần Triệu Dương thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, còn thêm Nam Cung Yến vợ anh, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy khát vọng, anh chỉ đành nói.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói thế, ba cô nàng nhìn nhau bật cười, cũng không tị nạnh chuyện này nữa.

"Đại ca, sau khi ăn sáng xong, anh dạy bọn em vài kỹ thuật chiến đấu đi", trên bàn ăn, Giang Tử Phong bày ra vẻ mặt nịnh nọt nói.

"Kỹ thuật chiến đấu à, không thành vấn đề, sau khi ăn xong, gọi luôn cả bọn Hứa Nghị ra", Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý, đám Giang Tử Phong còn chưa có sức mạnh, chưa từng luyện võ bao giờ, cũng chưa đánh nhau với ai, vốn dĩ không có sức chiến đấu gì, trước hết phải chuyển hoá sức mạnh thành sức chiến đấu đã.

"Được rồi, em ăn xong rồi, để em đi gọi bọn họ, chúng ta tập hợp ở quảng trường nhá", thấy Trần Triệu Dương đã đồng ý, nhất thời Giang Tử Phong hưng phấn, nhanh chóng lùa hết bữa sáng vào miệng rồi chạy đi mất.

"Thằng nhóc này vẫn hấp tấp như vậy", nhìn thấy bóng lưng vọt đi của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương lại chỉ lắc đầu bất lực.

"Em có thể đến xem không một lát không?", Nam Cung Yến vừa nghe được liền nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt mong đợi hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play